Kiều lão biết rằng mình đã già rồi, dù là trước kia ông có huy hoàng đến mấy, nhưng ông cũng đã bắt đầu già đi, một con người khi già đi, sẽ dần mất đi sự uy hùng của thời trẻ, trong lòng ông, người nhà trở nên ngày càng quan trọng, ông khao khát có được tình thân, khao khát con cháu đề huề, khao khát con cháu đều ở bên cạnh mình, mặc dù ông biết rằng suy nghĩ này của ông không hề thực tế, nhưng ông vẫn không ngăn được mình nghĩ đến nó.
Thái độ Kiều Chấn Lương vẫn ôn hòa như vậy, nhưng y đã ít cười hơn trước, ông nắm rất vững về thái độ của mình.
“Trương Dương đến rồi!” Kiều Chấn Lương cười bắt tay với hắn, Trương Dương không hề tìm thấy sự đau buồn mà hắn tưởng trong đôi mắt Kiều Chấn Lương, mà hắn nhận ra một sự điềm đạm khi đã trairq ua sóng gió lớn lao.
Trương Dương cười nói: “Bộ trưởng Kiều, tôi đã đến từ hôm qua, hôm nay đến đây thăm mọi người, tiện thể mang cho mọi người chút quần áo Mộng Viện nhờ tôi gửi cho Kiều lão.” Nói đến đây, Trương Dương mới ý thức được rằng Kiều Mộng Viện mang đồ cho Kiều lão, nhưng lại không mang đồ gì cho Kiều Chấn Lương, điều này rốt cuộc là do cô sơ suất hay là do cô cố ý làm như vậy?
Kiều Chấn Lương nói: “Cậu vẫn còn nhớ đến chúng tôi cơ đấy.”
Trương Dương nói: “Bộ trưởng Kiều là ân sư của tôi, không có ông thì không có tôi ngày hôm nay.”
Kiều Chấn Lương điềm đạm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060368/chuong-1076-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.