Trương Dương nói: “Tôi đi xem xem.”
Lý Vĩ nói: “Tôi đã nói với bên cảnh sát rồi, họ cho anh thời gian 10 phút để gặp nhau.”
Trương Dương gật đầu nói: “Ý thức của Hà Trường An vẫn tỉnh táo chứ?”
Lý Vĩ nói: “Nghe nói lúc tỉnh lúc hồ đồ.”
Tình hình của Hà Trường An nghiêm trọng hơn so với Lý Vĩ nói, nằm trên giường nhắm hai mắt, sắc mặt vàng héo, thở mệt mỏi, có thể để Trương Dương gặp mặt Hà Trường An là đã nể mặt hắn lắm. Hai người cảnh sát đứng ngay đằng sau Trương Dương, để đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra, còn một lý do nữa là để chú ý xem Trương Dương nói gì với Hà Trường An.
Trương Dương đến bên giường, giơ tay giờ vào tay Hà Trường An, phát hiện một tay còn lại của y bị còng vào giường, Trương Dương chau mày nói: “Người ta đã bệnh thành thế này rồi, có cần phải còng ông ấy nữa không?”
Hai cánh sát trả lời rất kiên quyết: “Mệnh lệnh của lãnh đạo.”
Mạch của Hà Trường An rất yếu, giống như nước hồ bị ngưng trệ vậy, Trương Dương ngầm truyền vào nội lực của hắn, đi khắp kinh mạch Hà Trường An, Hà Trường An chầm chậm mở hai mắt, trong mông lung, y nhìn thấy gương mặt Trương Dương, y cố gắng mở to hai mắt, đến tận khi hình ảnh rõ ràng hơn một chút, mới thở một hơi nói: “Cháu đến rồi…” Tiếng nói đầy mệt mỏi, và cũng có niềm xúc động mà Trương Dương có thể cảm nhận được.
Trương Dương gật đầu nói: “Bệnh thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060364/chuong-1075-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.