Trương Dương cười nói: “Thật là không thể ngờ cô cũng ở Phong Trạch.”
Phùng Lộ nói: “Tôi đã xin nghỉ hai ngày, cộng thêm hai ngày nghỉ cuối tuần là có thể về thăm nhà.”
Kiều Mộng Viện bảo cô ngồi xuống.
Phùng Lộ cười nói: “Để tôi nướng cho, tôi là chuyên gia về mặt này.”
Trương Dương đưa xiên thịt cho cô.
Mặc dù Phùng Lộ đã đi học đại học, nhưng tay nghề nướng thịt vẫn không hề thuyên giảm, rất nhanh cô đã nướng xiên thịt trở nên ngoài thơm trong mềm, đưa cho Trương Dương và Kiều Mộng Viện, hai người ăn xong khen không ngớt lời.
Trương Dương rót cho Kiều Mộng Viện nửa ly rượu, rồi rót cho mình một ly, Phùng Lộ cũng uống một tí, Trương Dương nhấc chén rượu lên nói: “Đây mới là cuộc sống.”
Phùng Lộ nói: “Thị trưởng Trương có lẽ lâu lắm rồi không ăn quán ven đường.”
Trương Dương nói: “Tôi hay ăn lắm, nhưng không đâu có hương vị như của nhà cô.”
Kiều Mộng Viện nói: “Thật ra những nơi ngóc ngách là những nơi có thể thể hiện được cuộc sống đời thường nhất, những người làm quan như các anh nên đi ra ngoài thường xuyên, nghe xem mọi người nói gì, như vậy mới có thể thân thiết với dân.”
Trương Dương nói: “Cô cảm thấy tôi không thân thiết với dân à?”
Phùng Lộ cười khanh khách: “Dù sao thì vẫn cảm thấy không giống với chúng tôi, anh là người làm quan, chúng tôi là người dân, đời sống của chúng ta không giống nhau.”
Trương Dương nói: “Làm quan thì cũng là người, mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060357/chuong-1072-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.