Lưu Diễm Hồng nói: "Tự phụ quá nhỉ!"
" Cái này gọi là tự tin! Thính trưởng Lưu, chúng ta không thể lẫn lộn khái niệm như vậy được."
Lưu Diễm Hồng cười nói: "Cậu chốc thì gọi là chị, chốc thì gọi là bí thư, chốc thì gọi là thính trưởng, tôi thực sự là chịu không nổi."
Trương Dương nói: "Còn trách tôi nữa à, chị nói tìm tôi vì việc tư, nhưng nói chưa được mấy câu thì toàn là việc công. Đến chị còn chẳng phân biệt được công và tư thì tôi cũng phải lâm thời biến báo thôi."
Lưu Diễm Hồng nói: "Thôi không nói việc công nữa, lễ tang của Đinh Cao Sơn cậu có đi hay không?"
Trương Dương nói: "Đi chứ, lần này thì tôi phải đi, khi em gái tôi kết hôn người ta có tới, hiện tại hắn tuy rằng đã chết nhưng tôi về tình về lý vẫn phải đi viếng."
Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu nếu đi thì tôi cũng có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ."
Trương Dương nói: "Xem kìa, nói chưa được hai câu lại vòng về việc công rồi."
Lưu Diễm Hồng cười nói: "Được rồi được rồi, là bệnh nghề nghiệp mà."
Trương Dương nói: "Tôi thấy là, chị Lưu à, chúng ta không thể một lòng vào công tác được, trừ công tác ra thì trên thế giới này vẫn còn rất nhiều chuyện để chúng ta lưu ý, phải biết hưởng thụ cuộc sống."
Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi vẫn ổn!"
Trương Dương nói: "Chị không biết là mình thiếu chút ánh mặt trời ư?"
Lưu Diễm Hồng nói: "Thế là sao?"
"Nữ nhân là hoa, tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060334/chuong-1065-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.