Chương trước
Chương sau
Đinh Cao Sơn từ đầu đến cuối không di động chân, cho đến lúc em trai đi đến trước mặt, y mới mỉm cười.

Đinh Cao Thăng nói: "Đại ca..." Trong mắt có hai điểm trong suốt, không rõ là ánh lệ hay là nước mưa.

Đinh Cao Sơn vươn hai tay ra vỗ vỗ vai em trai, nói khẽ: "Không sao!" Một câu không sao bao hàm rất nhiều ý nghĩa.

Đinh Cao Thăng vốn muốn nói gì đó, lại nghe Đinh Cao Sơn nói: "Lên xe rồi nói."

Ngồi vào bên trong xe Mercedes màu đen của Đinh Cao Sơn, Đinh Cao Thăng nói: "Đại ca, để anh phải lo lắng rồi."

Đinh Cao Sơn cười nói: "Người nhà không cần phải nói những câu này."

Xe chậm rãi khởi động, Đinh Cao Thăng xuyên qua cửa sổ dính đầy nước mưa nhìn ra trại tạm giam ở đối diện.

Đinh Cao Sơn vỗ vai hắn, mỉm cười nói: "Nói vĩnh biệt nơi này đi."

Đinh Cao Thăng nói: "Có thuốc không?"

Đinh Cao Sơn gật đầu, lấy ra một bao thuốc đưa cho hắn, Đinh Cao Thăng châm thuốc lá, rít hai hơn, không gian bên trong xe lập tức đầy mùi thuốc. Thần kinh của hắn theo khói thuốc cũng dần dần trầm tĩnh lại, lộ ra vẻ mệt mỏi nhắm mắt lại, ngửa đầu dựa vào ghế, nói khẽ: "Viên Hiếu Công cố ý chơi em, quan báo tư thù! Món nợ này em nhất định sẽ tính sổ với chúng!"

Đinh Cao Sơn nói: "Không trách được chúng, là bản thân chúng ta không phán đoán rõ tình thế."

Đinh Cao Thăng có chút kinh ngạc nói: "Đại ca, là Viên Hiếu Công hạ lệnh bắt em mà!"

"Cậu cho rằng nếu không phải là hắn lên tiếng, cậu có thể dễ dàng được thả ra như vậy ư?" Ánh mắt của Đinh Cao Sơn lộ ra vẻ mông lung trong khói thuốc, hắn lắc đầu: "Huynh đệ chúng ta không sợ ai cả, nhưng cứ đánh mãi thì cũng không có lợi cho bất kỳ ai, kết cục cuối cùng chính là lưỡng bại câu thương."

Đinh Cao Thăng không nói gì, mấp máy môi, trong lòng cũng công nhận những lời này của đại ca.

Đinh Cao Sơn nói: "Là tôi đã đánh giá sai năng lực của Tưởng Hồng Cương, cho rằng hắn chính là nhân tài có thể tạo dựng, nhưng hiện tại mới phát hiện hắn chỉ là củi khô! Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa.”

Đinh Cao Thăng nhìn đại ca với vẻ khó hiểu, không biết đại ca vì sao đột nhiên chán ghét Tưởng Hồng Cương như vậy.

Đinh Cao Sơn nói: "Lần nghiêm đả này của Bắc Cảng, người khởi xướng là Hạng Thành, hắn cấp cho Tưởng Hồng Cương không an phận một hạ mã uy, muốn hắn thành thành thật thật, chúng ta chỉ bị vạ lây mà thôi, người này là đáng trọng dụng, khi xảy ra chuyện thực sự thì không dám đứng ra nói câu nào." Bởi vì chuyện lần này của em trai, Đinh Cao Sơn đối với Tưởng Hồng Cương có thể nói là chán nản tới cực điểm.

Đinh Cao Thăng nghiến răng nghiến lợi nói: "Kẻ làm quan quả nhiên không có tên nào tốt lành!"

Đinh Cao Sơn nói: "Họ Viên muốn lợi dụng cơ hội lần này để trừ bỏ chúng ta, ha ha, si tâm vọng tưởng, bọn chúng cho rằng chúng ta là một quả hồng, muốn bóp thế nào thì bóp ư?"

Đinh Cao Thăng nhìn thái dương đại ca đột nhiên có thêm tóc bạc, trong lòng rất áy náy, hắn nói khẽ: "Đại ca, về sau em làm việc sẽ cẩn thận hơn, sẽ không để anh lo lắng nữa!"

Đinh Cao Sơn thở dài, nói: "Già rồi, đã đến lúc nên rút lui, một câu của Viên Hiếu Thương đã khiến tôi rất xúc động, trên thế giới này nhỏ bé giống như đá cuội rơi xuống biển vậy, cho nên một người còn sống quan trọng nhất là nhận rõ mình, nhận rõ cái gì đối với mình mới là quan trọng nhất."

Đinh Cao Thăng từ trong lời nói của đại ca đã nhận ra hắn tựa hồ bắt đầu có ý rút lui, chẳng lẽ là chuyện lần này đã đả kích đại ca lớn đến vậy? Đinh Cao Thăng nói: "Đại ca, có một số việc không phải nói đi là đi, chúng ta có nhiều sinh ý như vậy, chúng ta không thể buông tay được, vả lại, chúng ta đi, các huynh đệ sẽ làm sao bây giờ? Bọn họ vẫn phải dựa vào chúng ta để ăn cơm."

Đinh Cao Sơn nói: "Thật ra nhân sinh trên đời vốn không nên có nhiều vướng bận như vậy, bất kể anh lập được cơ nghiệp như thế nào, bất kể anh đánh hạ được nhiều địa bàn thế nào, đến cuối cùng vẫn khó tránh khỏi cái chết."

Đinh Cao Thăng nói: "Nếu còn sống thì phải sống cho ra người! Đại ca, chờ thêm một đoạn thời gian nữa huynh đệ chúng ta ra ngoài nghỉ ngơi một chút, em thấy anh có chút mệt mỏi rồi."

Đinh Cao Sơn mỉm cười gật đầu nói: "Tôi đã bảo Nhân Sinh về, đã đến lúc những người trẻ tuổi này nên một mình đảm đương một phía rồi."

Đinh Cao Thăng nói: "Hắn có thể ư?"

Đinh Cao Sơn nói: "Chúng ta có thể dạy hắn!"

Một chiếc xe vận tải nặng từ phía trước lái đến, khi tới gần, chiếc xe tải đó đột nhiên tăng tốc, điên cuồng lao vào xe của huynh đệ Đinh gia.

Lái xe hoảng sợ mở to hai mắt, hắn nhanh chóng đánh tay lái. Ý đồ muốn tránh chiếc xe đó, nhưng chuyện xảy ra quá đột nhiên, hơn nữa khi hắn ý thức được mục đích của đối phương thì đã quá muộn, xe vận tải va mạnh vào xe Mercedes, đâm cho xe Mercedes xoay tròn tại chỗ, đầu xe phá tung vòng bảo hộ, từ đê bờ biển rơi thẳng xuống.

Trong tầm nhìn của Đinh Cao Sơn toàn là màu đỏ. Hắn ngửi thấy máu tanh, nhìn thấy đầu em trai gục xuống vai, Đinh Cao Sơn lớn tiếng la lên. Giọng nói của hắn vừa mới vang lên thì đã bị thân thể của Đinh Cao Thăng chặn lại, tiếng thân xe va vào bờ đê cực chói tai. Đè nén tim hắn, khiến hắn ở sâu trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi. Đinh Cao Sơn rất nhanh liền cảm thấy thân thể hắn rơi vào nước biển lạnh lẽ, hắn nhìn thấy mình phun ra một chuỗi bọt khí. Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới một giọng nói - tịch dương khi đẹp nhất chỉ có lúc hoàng hôn tới gần...

Năm tiếng đồng hồ sau chiếc xe Mercedes bị đâm cho biến dạng mới được cảnh sát và đội cứu viện bờ biển vớt lên bờ, từ bên trong xe tìm được ba cỗ thi thể, người ngồi ở ghế lái là lái xe, khi va chạm lần đầu tiên thì túi an toàn bung ra, chắn trước mặt hắn, không đợi hắn di động thì ô tô đã rơi xuống biển. Hắn vì bị ngạt mà chết, Đinh Cao Thăng chết rất thảm, gãy xương cổ, là khi ô tô phát sinh va chạm bị lực trùng kích cực lớn chấn gãy xương cổ.

Đinh Cao Sơn là bị ngạt nước mà chết. Hắn không tử vong khi va chạm, nhưng vẫn không thể tránh được vận mệnh bị nước biển làm ngạt chết, hai huynh đệ tuy rằng không phải sinh cùng ngày nhưng lại chết cùng lúc.

Cục trưởng Công an Viên Hiếu Công tự mình tới hiện trường, vốn đây là một tai nạn giao thông, y không cần phải đích thân tới hiện trường. Nhưng khi hắn y nghe nói người gặp chuyện không may là huynh đệ Đinh gia thì lập tức bỏ tất cả mọi việc chạy tới địa điểm xảy ra tai nạn.

Chuyện xảy ra ở bờ đê, bởi vì trời mưa nên gió biển rất lớn, ảnh hưởng đến công tác cứu hộ, thật ra cho dù là cứu hộ kịp thời thì cũng khó mà cứu được tính mạng của huynh đệ Đinh gia.

Trời vẫn đổ mưa phùn, Viên Hiếu Công nhìn mảnh vụn thủy tinh trên mặt đường, nhíu mày, huynh đệ Đinh gia không ngờ chết như vậy, tuy rằng y rất muốn bọn họ chết, nhưng y tuyệt không ngờ sẽ là một kết cục như vậy.

Đinh Lâm dưới sự đi cùng của mười mấy huynh đệ áo đen chạy đến hiện trường, lập tức bị cảnh sát cản ở ngoài tuyến phong tỏa. Cô ta kêu lên: "Tôi muốn vào, người gặp chuyện không may là cha tôi... Là cha tôi..." Cô ta hoảng hốt hét lên.

Viên Hiếu Công gật đầu, ý bảo thủ hạ để Đinh Lâm vào, nhưng lại cản không cho những người còn lại vào.

Đinh Lâm dưới sự dẫn dắt của một gã cảnh viên đi tới thi thể vừa được vớt lên, pháp y vừa mới làm giám định bước đầu, tất cả thi thể đã được túi bọc thây bọc lại. Đinh Lâm run run tay, cả người cô ta đều không ngừng run rẩy, cô ta mở một cái túi trong đó, nhưng thấy ông chú đã mất đi sinh cơ, nước mắt của cô ta liền trào ra như vỡ đê.

Cô ta vừa khóc thút thít vừa mở cái túi tiếp theo, khi cô ta nhìn thấy khuôn mặt cha, Đinh Lâm đã không thể ức chế được cực kỳ bi ai trong nội tâm, cô ta che miệng lại, vai không ngừng run run trong gió biển.

Viên Hiếu Công thì thầm vài câu với một nữ cảnh, nữ cảnh đó tới khuyên Đinh Lâm đứng dậy, Đinh Lâm phẫn nộ đẩy tay cô ta ra, thét to: "Hung thủ! Các anh tất cả là hung thủ!"

Viên Hiếu Công bị giọng nói thê lương của cô ta khiến cho hoảng sợ. Đinh Lâm quỳ gối bên cạnh thi thể của cha, gió biển thổi tung tóc cô ta, khuôn mặt của cô ta lộ ra vẻ tái nhợt, đôi mắt tràn ngập cừu hận nhìn thẳng vào Viên Hiếu Công.

Ánh mắt này khiến Viên Hiếu Công vô cùng không thoải mái, y lắc đầu, nói khẽ: "Nén bi thương thuận biến." Nói xong câu đó, Viên Hiếu Công xoay người lên xe cảnh sát.

Cái chết của huynh đệ Đinh gia khiến rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc vạn phần, Viên Hiếu Thương cũng vậy, khi hắn nghe đại ca kể lại chuyện đã xảy ra, hai hàng lông mày nhíu chặt lại: "Sao lại vậy?"

Viên Hiếu Công nói: "Không biết là ai hạ thủ, Đinh Cao Sơn tới trại tạm giam đón Đinh Cao Thăng về nhà, trên đường đi qua bờ đê bị một chiếc xe tải đâm, xe Mercedes mà họ ngồi rơi xuống biển."

Viên Hiếu Thương nói khẽ: "Đây là một cuộc mưu sát!"

Viên Hiếu Công không hề phủ nhận phán đoán của Viên Hiếu Thương, y thở dài: "Xuống tay độc lắm, một phát diệt trừ cả hai huynh đệ Đinh gia, miễn trừ hậu hoạn."

Viên Hiếu Thương nói: "Đại ca, chuyện này có người ở sau lưng giở trò quỷ. Người của Đinh gia vẫn cho rằng là chúng ta đang nhằm vào bọn họ, có thể tính sổ cái chết của huynh đệ Đinh gia lên người chúng ta hay không?"

Viên Hiếu Công nói: "Rất có thể, cậu không nhìn thấy ánh mắt của con gái hắn khi nhìn tôi, giống như coi tôi là hung thủ sát hại cha cô ta vậy."

Viên Hiếu Thương nói: "Chuyện này vốn không liên can tới anh, anh đã thả Đinh Cao Thăng rồi."

Ngón tay Viên Hiếu Công nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: "Lão Tứ, trong khoảng thời gian này luôn có người gây chuyện giữa chúng ta và Đinh gia, đầu tiên là chúng ta gặp chuyện không may, sau đó đến phiên Đinh gia, người người rốt cuộc muốn làm gì?"

Viên Hiếu Thương cười khổ nói: "Đáng sợ nhất là đến bây giờ chúng ta vẫn không biết là ai đang phá rối."

" Lão Tứ, gần đây nhất định phải cẩn thận."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.