Đinh Cao Sơn từ đầu đến cuối không di động chân, cho đến lúc em trai đi đến trước mặt, y mới mỉm cười.
Đinh Cao Thăng nói: "Đại ca..." Trong mắt có hai điểm trong suốt, không rõ là ánh lệ hay là nước mưa.
Đinh Cao Sơn vươn hai tay ra vỗ vỗ vai em trai, nói khẽ: "Không sao!" Một câu không sao bao hàm rất nhiều ý nghĩa.
Đinh Cao Thăng vốn muốn nói gì đó, lại nghe Đinh Cao Sơn nói: "Lên xe rồi nói."
Ngồi vào bên trong xe Mercedes màu đen của Đinh Cao Sơn, Đinh Cao Thăng nói: "Đại ca, để anh phải lo lắng rồi."
Đinh Cao Sơn cười nói: "Người nhà không cần phải nói những câu này."
Xe chậm rãi khởi động, Đinh Cao Thăng xuyên qua cửa sổ dính đầy nước mưa nhìn ra trại tạm giam ở đối diện.
Đinh Cao Sơn vỗ vai hắn, mỉm cười nói: "Nói vĩnh biệt nơi này đi."
Đinh Cao Thăng nói: "Có thuốc không?"
Đinh Cao Sơn gật đầu, lấy ra một bao thuốc đưa cho hắn, Đinh Cao Thăng châm thuốc lá, rít hai hơn, không gian bên trong xe lập tức đầy mùi thuốc. Thần kinh của hắn theo khói thuốc cũng dần dần trầm tĩnh lại, lộ ra vẻ mệt mỏi nhắm mắt lại, ngửa đầu dựa vào ghế, nói khẽ: "Viên Hiếu Công cố ý chơi em, quan báo tư thù! Món nợ này em nhất định sẽ tính sổ với chúng!"
Đinh Cao Sơn nói: "Không trách được chúng, là bản thân chúng ta không phán đoán rõ tình thế."
Đinh Cao Thăng có chút kinh ngạc nói: "Đại ca, là Viên Hiếu Công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060329/chuong-1063-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.