Kiều Bằng Phi lúc này từ bên ngoài trở về, nhìn thấy cảnh này, không khỏi có chút tò mò, đi tới nói: "Mộng Viện, lại muốn đi xa à?"
Kiều lão cười nói: "Nó muốn tới Tân Hải giải sầu!"
"Chỗ Trương Dương ư?" Nhắc tới Tân Hải, Kiều Bằng Phi tất nhiên sẽ liên tưởng đến Trương Dương.
Kiều Mộng Viện nói: "Cứ tính là tới giúp đỡ đi."
Kiều Bằng Phi gật đầu nói: "Em tới trước đi, qua một đoạn thời gian nữa anh cũng sẽ tới Bình Hải."
Kiều Mộng Viện ngạc nhiên nói: " Anh tới Bình Hải làm gì?"
Kiều Bằng Phi cười nói: "Anh đã thương lượng với bác cả rồi, ông ấy đề nghị anh tới cơ sở rèn luyện."
"Đi đâu?"
Kiều Bằng Phi vẻ mặt thần bí nói: "Em đoán đi."
Kiều Mộng Viện nói: "Không nói thì thôi, em chẳng hơi đâu mà đoán."
Kiều Bằng Phi nói: "Tới huyện Xuân Dương thành phố Giang Thành tạm giữ chức phó huyện trưởng."
Kiều Mộng Viện không khỏi có chút sửng sốt, không ngờ người anh họ này thực sự tới Bình Hải, Xuân Dương không phải là quê của Trương Dương ư? Có điều cô ta minh bạch, Kiều Bằng Phi tới Xuân Dương là để lấy tiếng, nếu quyết định đi vào sĩ đồ thì người nhà khẳng định sẽ lát tốt đường cho hắn.
Kiều lão nói: "Cũng tốt, cháu tới Bình Hải vừa hay chiếu cố được cho Mộng Viện."
Kiều Mộng Viện cười nói: "Ông nội, cháu cũng không phải là trẻ con, không cần anh ấy chiếu cố."
Kiều Bằng Phi nói: "Anh tạm thời sẽ chưa tới, đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060275/chuong-1045-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.