Kiều lão nói: "Bằng Phi, cháu sau khi từ bộ đội về cũng được một thời gian rồi, tới hiện tại vẫn do dự không quyết giữa kinh thương và tòng chính, cháu cũng không còn nhỏ nữa, tuổi thanh xuân của một người trôi qua rất nhanh, ông hy vọng cháu có thể xác định phương hướng nhân sinh của mình."
Kiều Bằng Phi nói: "Ông nội, cháu đã xác định rồi, cháu chuẩn bị tòng chính."
Hai hàng lông mày của Kiều lão khẽ động: "Thật sao?"
Kiều Bằng Phi nói: "Thật ra cái cháu muốn làm nhất là tới cầu Thiên diễn võ bán nghệ, nhưng lại sợ ông mất mặt, nghĩ đi nghĩ lại, thôi thì tòng chính đi." Kiều Bằng Phi cuối cùng cũng quyết định tòng chính là trải qua một phen cân nhắc, con cháu của Kiều gia đời này, người tòng chính rất ít, bọn họ cũng đều biết ông nội rất tiếc nuối vì chuyện này, Kiều Bằng Cử và Kiều Bằng Phi cũng đã đàm luận riêng với nhau về chuyên này, cũng đề nghị hắn tòng chính, với tuổi tác và tư lịch nhập ngũ của Kiều Bằng Phi, tiến vào chính giới ít nhất cũng có tiền cảnh hơn so với gã.
Kiều lão nhìn ra đứa cháu có thể là mượn chuyện này để an ủi mình, ông ta cười nói: "Đường về sau phải đi như thế nào, đừng chịu ảnh hưởng của người khác, cháu thích gì thì làm nấy, người khác nhau, đường thành công cũng khác nhau, ông chỉ hy vọng mỗi người các cháu đều có lòng nhiệt tình với sự nghiệp, cũng chỉ có như vậy, trong tương lai các cháu mới có thể tìm được hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060261/chuong-1039-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.