Chương trước
Chương sau
Kiều lão nói: "Bằng Phi, cháu sau khi từ bộ đội về cũng được một thời gian rồi, tới hiện tại vẫn do dự không quyết giữa kinh thương và tòng chính, cháu cũng không còn nhỏ nữa, tuổi thanh xuân của một người trôi qua rất nhanh, ông hy vọng cháu có thể xác định phương hướng nhân sinh của mình."

Kiều Bằng Phi nói: "Ông nội, cháu đã xác định rồi, cháu chuẩn bị tòng chính."

Hai hàng lông mày của Kiều lão khẽ động: "Thật sao?"

Kiều Bằng Phi nói: "Thật ra cái cháu muốn làm nhất là tới cầu Thiên diễn võ bán nghệ, nhưng lại sợ ông mất mặt, nghĩ đi nghĩ lại, thôi thì tòng chính đi." Kiều Bằng Phi cuối cùng cũng quyết định tòng chính là trải qua một phen cân nhắc, con cháu của Kiều gia đời này, người tòng chính rất ít, bọn họ cũng đều biết ông nội rất tiếc nuối vì chuyện này, Kiều Bằng Cử và Kiều Bằng Phi cũng đã đàm luận riêng với nhau về chuyên này, cũng đề nghị hắn tòng chính, với tuổi tác và tư lịch nhập ngũ của Kiều Bằng Phi, tiến vào chính giới ít nhất cũng có tiền cảnh hơn so với gã.

Kiều lão nhìn ra đứa cháu có thể là mượn chuyện này để an ủi mình, ông ta cười nói: "Đường về sau phải đi như thế nào, đừng chịu ảnh hưởng của người khác, cháu thích gì thì làm nấy, người khác nhau, đường thành công cũng khác nhau, ông chỉ hy vọng mỗi người các cháu đều có lòng nhiệt tình với sự nghiệp, cũng chỉ có như vậy, trong tương lai các cháu mới có thể tìm được hạnh phúc trong sự nghiệp, mới có thể có động lực không ngừng, đường mới có thể càng đi càng rộng."

Kiều Bằng Phi nói: "Cháu trước đây quả thực không có hứng thú với chính trị, nhưng cháu cũng không có hứng thú với làm ăn, so sánh hai cái thì cháu phát hiện tòng chính tương đối dễ dàng hơn."

Kiều Bằng Cử nói: "Lời này anh không ủng hộ, anh chính là tự hiểu lấy mình, thấy đầu óc của bản thân không đủ, nên không lựa chọn con đường chính trị, chính trị không dễ chơi, rất ít người có thể chơi tốt, cháu thấy rất nhiều người đều là không chơi được chính trị ngược lại để chính trị chơi mình."

Kiều lão không nói gì, mỉm cười nhìn ba người trẻ tuổi này.

Kiều Bằng Phi nói: "Trương Dương không phải chơi rất khá ư, có đôi khi chơi chính trị chưa chắc đã phải giỏi âm mưu, mưu lược cao minh chân chính là dương mưu."

Trong mắt Kiều lão, nhận thức của đám con cháu đối với chính trị rất nông cạn, nhưng rất thú vị, chính những tính thú vị này mới khiến chính trị muôn màu muôn vẻ, con cháu của Kiều gia tiến vào chính đàn so với người thường thì sẽ có ưu thế hơn, bất kể ông ta có ra mặt hay không thì chỉ cần ấn ký của gia tộc cũng sẽ khiến Kiều Bằng Phi ở trong sĩ đồ được bật đèn xanh. Kiều lão cũng không ủng hộ lời nói của đứa cháu, ông ta nói khẽ: "Thành công không thể mô phỏng! Thủ đoạn đồng dạng áp dụng cho Trương Dương chưa chắc đã áp dụng được cho cháu." Ông tavỗ vỗ bả vai Kiều Bằng Phi: "Nhận thức chuẩn mục tiêu mới làm tốt được!"

Kiều lão cũng không có hỏi lựa chọn về sau của cháu gái, nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Mộng Viện, trong lòng lão nhân gia vô cùng khổ sở, ông ta minh bạch, phải cho cháu gái một đoạn thời gian để giảm xóc và làm nhòa đi nỗi đau mất mẹ.

Kiều lão lặng lẽ rời khỏi, khi đi qua phòng con trai, nhìn thấy trong phòng vẫn sáng đèn, ông ta gõ gõ cửa, một chốc sau, Kiều Chấn Lương mở cửa phòng, nhìn thấy cha, y không cảm thấy quá ngạc nhiên, tựa hồ đã sớm dự cảm được cha sẽ đến. Y nhường ghế của mình cho cha, bản thân thì ngồi xuống bên giường đối diện.

Kiều lão nhìn quanh căn phòng này, bên trong không có bất kỳ thứ gì thuộc về Mạnh Truyền Mĩ, ở trước khi con dâu qua đời, cũng đã xảy ra biến hóa như vậy, một ngày vợ chồng trăm ngày ân, con trai và con dâu chia tay đột nhiên và bình thản, không có bất kỳ dấu hiệu gì, không có bất kỳ gợn sóng nào, Mạnh Truyền Mĩ không nói tiếng nào bỏ đi, con trai lặng lẽ bỏ tất cả những thứ thuộc về cô ta, bao gồm cả ký ức.

Kiều lão chưa bao giờ hỏi, nhưng ông ta nhạy bén phát giác được, giữa bọn họ khẳng định xảy ra vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, con dâu lúc lựa chọn xuất gia, Kiều lão đã minh bạch một chuyện, nguyên nhân chân chính mà Mạnh Truyền Mĩ nhiều năm như vậy hướng phật chính là giữa cô ta và Chấn Lương xuất hiện vết rách rất lớn, trong hiện thực sự bất mãn đối với tình cảm tích lũy tháng ngày, cuối cùng thì bùng nổ.

Kiều Chấn Lương nói khẽ: "Cha, vì sao chưa đi ngủ?"

Kiều lão nói: "Bọn nhỏ cũng chưa ngủ, anh cũng chưa ngủ!" Kiều Chấn Lương nói: "Cha già rồi, không được thức khuya."

Kiều lão cười nói: "Càng già thì thời gian ngủ càng ngắn, tôi có chút lo cho bọn trẻ."

Kiều Chấn Lương nói: "Bằng Cử gần đây đã thành thục hơn rất nhiều, giống nam nhân chân chính rồi, Bằng Phi cũng đã trở về kinh thành, đại sự cá nhân của Thì Duy thì cũng giải quyết gần xong rồi, Mộng Viện bởi vì chuyện của Truyện Mỹ mà rất đau khỏ, có điều đây đều là tạm thời, con tin nỗi đau rồi cũng sẽ qua đi."

Kiều lão nói: "Anh có cảm thấy hay không, Mộng Viện và chúng ta hình như xa cách hơn rồi."

Kiều Chấn Lương ngây ra một thoáng, lập tức cười nói: "Nó lớn rồi, không thể cả ngày nũng nịu bên cạnh chúng ta như trước đây, phương thức biểu đạt tình cảm sẽ trở nên hàm súc, nhưng đây cũng không có nghĩa là nó xa lánh chúng ta." Trong lòng Kiều Chấn Lương đương nhiên minh bạch nguyên nhân con gái xa cách với bọn họ, từ khi nghe thấy cuộc cãi vã giữa y và Mạnh Truyền Mĩ, biết được chân tướng thân thế, Mộng Viện trong tình cảm đã càng lúc càng xa cách với Kiều gia, lần này Mạnh Truyền Mĩ tự sát, đả kích đối với con gái hiển nhiên là cực lớn, mối liên hệ giữa cô ta và Kiều gia đã triệt để gãy rồi, với cơ trí của cha, ông ta không thể không cảm nhận được.

Kiều lão nói: "Tôi thủy chung cho rằng, tử vong không có nghĩa là thực sự ly khai, một người trước khi chết nên suy nghĩ một chút, mình sẽ để lại gì cho người chung quanh, đã làm xong những chuyện trong đời mình chưa, sự ra đi của mình liệu sẽ mang tới ảnh hưởng như thế nào với thân nhân và bằng hữu." Nói tới đây ông ta tạm dừng một chút: "Tôi có phải cân nhắc quá nhiều hay không? Thật ra người đã chết căn bản sẽ không cân nhắc nhiều chuyện như vậy, bất kỳ phiền toái gì cũng đều để lại cho người khác đi giải quyết."

Kiều Chấn Lương nói: "Cha, cha muốn hỏi gì?"

Kiều lão nói: "Tôi không muốn hỏi gì cả, tôi đã già rồi, già tới mức không còn sức mà gánh vác trách nhiệm của gia đình này, tôi đã lui khỏi cương vị công tác, trong nhà này, tôi chỉ sắm vai một trưởng bối hiền lành, chuyện của hậu bối tôi không muốn quản, cũng không có khí lực mà quản."

Kiều Chấn Lương nói khẽ: "Cha, con làm không tốt."

Kiều lão nói: "Chưa chắc mỗi người đều có năng lực trở thành lãnh đạo tốt, nhưng mỗi người đều có bản sự trở thành người cha tốt, có thể bảo vệ tốt cho con cái của mình không bị thương hại, có thể để bọn nhỏ khi trải qua mưa gió ở bên ngoài sẽ nhớ tới một ngôi nhà có thể chắn gió che mưa, đây mới là một người cha tốt."

Kiều Chấn Lương chán nản nói: "Con không phải là người cha tốt."

Kiều lão nói: "Bảo vệ tốt con cái của anh, bảo vệ tốt cái nhà này. Chuyện Truyện Mỹ chưa có làm xong, anh phải có trách nhiệm đi làm."

Trương Dương vừa trở về Tân Hải thì phó thính trưởng thính công an Bình Hải Vinh Bằng Phi đã tới, y lần này tới không có bất kỳ tính chất quan phương nào, cũng không kinh động bất kỳ ai, vụ án của Khương Lượng cuối cùng cũng có tiến triển với tính đột phá, tổ chuyên án tới thành phố Kinh Sơn đi làm thủ tục chuyển giao, đưa Lâm Quang Minh về Đông Giang thẩm vấn. Vinh Bằng Phi không đi theo mà là tới Tân Hải gặp mặt Trương Dương.

Trương Dương mở tiệc chiêu đãi Vinh Bằng Phi ở làng chài hải đảo, theo yêu cầu của Vinh Bằng Phi, bữa tiệc tối hôm ấy chỉ có hai người bọn họ.

Sau khi Hai người uống ba chén thì Vinh Bằng Phi cảm thán nói: "Không ngờ vụ án của Khương Lượng cuối cùng vẫn được phá trong tay cậu."

Trương Dương nói: "Có thể là Khương Lượng trên trời có linh thiêng, để tôi gặp được hung thủ giết người."

Vinh Bằng Phi nói: "Băng độc của này đến từ chính Đông Giang, đường dây này chúng tôi đã lần theo rất lâu rồi, sở dĩ chưa thu lưới, nguyên nhân là của muốn lần theo đường dây này để tìm nguồn chế độc phẩm."

Trương Dương nói: "Anh là nói nguồn chế độc phẩm là ở Đông Giang?"

Vinh Bằng Phi nói: "Khương Lượng sở dĩ bị người ta ám sát, nguyên nhân có liên quan tới đống cây Ma Hoàng phát hiện ở chùa Thu Hà, cây Ma Hoàng là tài liệu chủ yếu để chế tác băng độc, bởi vậy không khó suy đoán, ở Đông Giang có thể tồn tại một nhà xưởng chế độc, mà băng độc bọn chúng sản xuất ra được cuồn cuộn không ngừng chuyển vận đến tỉnh chung quanh. Mục đích của chúng tôi không chỉ là muốn tìm được hung phạm sát hại Khương Lượng, còn một lưới bắt hết nhà xưởng chế độc này. Triệt để thanh trừ mạng lưới thuốc phiện tồn tại ở Đông Giang."

Trương Dương nói: "Đống cây Ma Hoàng của Chùa Thu Hà rốt cuộc có liên quan tới Kì Phong không?"

Vinh Bằng Phi nói: "Chỗ cây Ma Hoàng rất có thể là người khác giá họa cho Kì Phong, nhưng Kì Phong này tuyệt không sạch sẽ gì, chúng tôi đã điều tra tình hình tài sản của hai huynh đệ bọn họ, bọn họ có thể trong khoảng thời gian ngắn có tài phú lớn như vậy, chắc không phải chỉ dựa vào sinh ý thuỷ sản là có thể kiếm được."

Trương Dương nói: "Anh hoài nghi gia huynh Kỳ gia buôn lậu thuốc phiện?"

Vinh Bằng Phi nói: "Ít nhất trước mắt tôi vẫn chưa nắm giữ được chứng cớ xác thực, giả thiết bọn họ chính là kẻ buôn lậu thuốc phiện thì bọn họ khá là xảo trá đấy."

Trương Dương nói: "Lâm Quang Minh để lộ ra tên của một người với tôi, tên là bang Tử, hắn nói Bang Tử muốn chiếm địa bàn em hai anh em Kỳ gia."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.