Chương trước
Chương sau
Tế Thiện dừng lại lấy hơi rồi nói: "Về sau tôi và một người trong đó kết thành bằng hữu, hắn có nghiên cứu rất sâu đối với Phật học, thường xuyên tới đây đàm luận kinh Phật với sư phụ tôi, ngộ tính của hắn ngay cả sư phụ tôi cũng tự thẹn không bằng."

Trương Dương nói: "Đại sư còn nhớ tên của hắn không?"

Tế Thiện nhíu mày: "Thời gian qua lâu lắm rồi..."

Lúc này Chu Sơn Hà và tiểu sa di cùng nhau chạy tới, hai người vừa rồi ở trong rừng cây tìm một thời gian, không tìm được bóng dáng của Mạnh Truyền Mĩ, chắc Mạnh Truyền Mĩ quả thực nhảy núi rồi.

Trương Dương giao Kiều Mộng Viện cho Tế Thiện chiếu cố, hắn quyết định xuống Vong Trần nhai tìm kiếm Mạnh Truyền Mĩ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, Tế Thiện thấy hắn kiên trì đội mưa mà đi, liền bảo cho bọn họ dẫn đường cho bọn họ, từ đường núi bên cạnh vòng xuống đáy cốc để tìm kiếm.

Tiểu sa di Vũ Quang dẫn Trương Dương và Chu Sơn Hà tới dưới Vong Trần nhai, phía dưới sơn cốc bên dưới tên là Vong Trần cốc, bởi vì trời mưa, sơn đạo khó đi, nhiều chỗ bị ứ nước, khi lòng vòng đi xuống tới đáy cốc thì trời mưa càng to, ba người phân công nhau đi tìm, tìm kiếm đáy cốc hơn mười phút cũng không tìm được Mạnh Truyền Mĩ, cuối cùng vẫn là tiểu sa di Vũ Quang phát hiện ra, trên đỉnh đầu có tiếng kên kên kêu, hắn chỉ về phía trước: "Kên kên có phải là tìm được thực vật không?"

Trương Dương nheo lại mắt nhìn nhìn vách núi bị mưa bụi bao phủ bên trên, hít sâu một hơi rồi dọc theo vách núi bò lên.

Năng lực leo trèo siêu cường của Trương đại quan nhân khiến hai người còn lại nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, thoáng cái đã tấy thân thể Trương Dương biến mất trong mưa bụi.

Trương Dương cách đáy cốc chừng ba mươi thước thì nhìn thấy thi thể của Mạnh Truyền Mĩ, bà ta nằm trên một tảng đá nhổ lên, chung quanh đều là máu tươi, thế chết vô cùng khủng bố, hiển nhiên là từ trên vách núi lao thẳng xuống, đập vào đá rồi chết.

Hai con kên kên đang bay quanh trên thi thể của bà ta, tùy thời chuẩn bị lao xuống, Trương đại quan nhân nhìn thấy thi thể của Mạnh Truyền Mĩ, trong nhất thời rất buồn bã, hắn cầm hai cục đá lên, dồn nội lực rồi bắn ra, hai cung đá giống như mũi tên rời cung, bốp bốp hai tiếng, chuẩn xác bắn trúng người hai con kên kên, hai con kên kên hét lên rồi ngã thẳng xuống.

Trương Dương tới trước mặt Mạnh Truyền Mĩ, nhìn thấy mắt bà ta vẫn trợn trừng, hắn mím môi, vươn tay ra vuốt mắt cho bà ta. Yêu ai yêu cả đường đi, tình cảm của Trương Dương đối với Kiều Mộng Viện rất sâu đậm, nhìn thấy kết cục của mẹ cô ta như vậy, trong lòng tất nhiên là rất buồn bã. Hắn nói khẽ: "Cô Mạnh, cô việc gì phải vậy?"

Sinh mệnh của Mạnh Truyền Mĩ đã sớm thoát ly khỏi thể xác của bà ta, không thể đáp lại Trương Dương.

Trương Dương cõng thi thể của Mạnh Truyền Mĩ lên người, dùng dây mang theo buộc lại, sau đó dọc theo vách núi chậm rãi xuống.

Tới đáy cốc, Vũ Quang và Chu Sơn Hà đều lo lắng không thôi, bọn họ vừa nhìn thấy hai con kên kên từ trên không trung lao xuống thì giật nảy mình, còn tưởng rằng Trương Dương ngã khỏi vách núi, nhìn thấy Trương Dương bình an trở về, hai người đều kinh hỉ vô cùng, nhưng nhìn thấy thi thể máu chảy đầm đìa phía sau Trương Dương, nụ cười trên mặt hai người lập tức biến mất, tiểu sa di Vũ Quang luôn miệng hô thiện, thấp giọng tụng kinh siêu độ cho Mạnh Truyền Mĩ.

Trương Dương cõng thi thể của Mạnh Truyền Mĩ về tới Tây Sơn tự. Tế Thiện tìm một gian phòng tạm thời an trí thi thể của Mạnh Truyền Mĩ.

Trên người Trương Dương dính đầy máu tươi, nhìn khuôn mặt đã mất đi ánh sáng sinh mệnh của Mạnh Truyền Mỹ, trong nhất thời không biết nên làn thế nào, chắn chắn Kiều Mộng Viện sau khi tỉnh lại sẽ rất bi thương, hắn nên an ủi cô ta như thế nào đây?

Tế Thiện và tiểu sa di tới siêu độ cho Mạnh Truyền Mĩ.

Trương Dương Lòng tràn đầy buồn bực rời khỏi thiện phòng. Đi vào trong màn mưa to mù mịt, mượn cơn mưa này đã khiến đầu óc bình tĩnh lại một chút. Cái chết của Mạnh Truyền Mĩ tuyệt đối không phải là kết cục. Mà là sự bắt đầu của một chuyện, cái chết của bà ta đã hất lên chuyện xưa bị phủ bụi, năm đó bà ta rốt cuộc yêu nhau với ai? Vì sao mà chia tay? bà ta vì sao phải phản bội Kiều Chấn Lương. Cha thân sinh của Kiều Mộng Viện rốt cuộc là ai? Mạnh Truyền Mĩ mang theo quá nhiều bí mật rời đi. Những bí mật này có thể theo cái chết của bà ta mà vĩnh viễn bị chôn sâu dưới đất hay không?

Tế Thiện vẫn còn có ấn tượng về tình cảnh năm đó, vừa rồi y vẫn chưa nói xong, như muốn nói lại thôi, Trương Dương nhìn ra được trong lòng y chắc có ẩn tình, bên trong thiện phòng truyền đến tiếng siêu độ, Trương đại quan nhân bùi ngùi thở dài, Chu Sơn Hà nhìn thấy hắn đứng trong mưa, vội vàng cầm cầm cái ô vải dầu tới che mưa cho Trương Dương, Trương Dương lắc đầu: "Không cần. Dù sao trên người cũng ướt cả rồi."

Xảy ra loại chuyện này, chẳng ai còn tâm tình tốt được, Chu Sơn Hà tuy rằng không biết Mạnh Truyền Mĩ, nhưng thấy một người đang sống sờ sờ lại ra đi, trong lòng cũng rất chua xót, hắn nói khẽ: "Nén bi thương thuận biến!"

Một câu làm Trương Dương bừng tỉnh, hắn bỗng nhiên nghĩ đến Kiều Mộng Viện lúc này vẫn còn đang mê man, hắn tới thiện phòng của Kiều Mộng Viện, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Kiều Mộng Viện vẫn nằm ở đó, nước mắt trên khuôn mặt tái nhợt vẫn chưa khô, Trương Dương lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Kiều Mộng Viện, cầm bàn tay lạnh như băng của cô ta, trong lòng thương xót không thôi, nếu Kiều Mộng Viện tỉnh lại, nhìn thấy bộ dạng chết thảm của mẹ, không biết sẽ đau khổ tới thế nào.

Trương Dương cầm di động của mình ở trên bàn lên, nhìn thấy có mấy cú gọi nhỡ, hắn ổn định tình tự một chút, tìm số điện thoại của Kiều Chấn Lương, gọi tới, hắn phải thông tri với Kiều Chấn Lương rằng Mạnh Truyền Mĩ đã chết.

Kiều Chấn Lương khi nghe thấy tin dữ thì lập tức trầm mặc, qua một hồi lâu mới nói: "Cô ta là nhảy xuống núi mà chết ư?"

Trương Dương nói: "Đều do tôi sơ sẩy, không đoán trước bà ta sẽ lựa chọn như vậy."

Kiều Chấn Lương thở dài, giọng nói của y trầm thấp và bi thương: "Trương Dương... Mộng Viện như thế nào rồi?"

Trương Dương nói: "Tôi điểm huyệt đạo của cô ta để cô ta tạm thời ngủ, tôi sợ cô ta nhìn thấy thi thể của cô Mạnh thì tinh thần sụp đổ mất."

Kiều Chấn Lương lại trầm mặc, y đang lặng lẽ tiêu hóa tin dữ đột nhiên ập tới này.

Trương Dương nói: "Bác Kiều, nén bi thương thuận biến!"

Kiều Chấn Lương thấp giọng nói cám ơn, sau đó bảo: "Trương Dương, tôi... Tôi sẽ mau chóng đến Kinh Sơn xử lý hậu sự… Còn nữa... Nhất định phải chiếu cố Mộng Viện, nhất định phải chiếu cố con gái của tôi..."

Nghe thấy Trương Dương đáp ứng, Kiều Chấn Lương mới gác điện thoại, đầu y cúi thấp, tay trái lên tục gõ vào trán, sau khi làm mấy chục lần, Kiều Chấn Lương mới trấn định lại, y tập tễnh đi ra cửa, tới phòng cha, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

Kiều lão nhìn thấy bộ dạng của con trai thì bất giác có chút kinh ngạc, ông ta tháo kính lão xuống, bỏ tờ báo trong tay ra, kinh ngạc nói: "Làm sao vậy? Đã Xảy ra chuyện gì? Mặt của anh sao khó coi thế?"

Kiều Chấn Lương tới trước mặt cha, cầm tay cha, người y đang không ngừng run run: "Cha...cha..."

Kiều lão dùng sức nắm chặt tay y, giúp y trấn định lại.

Kiều Chấn Lương tràn ngập bi thương nói: "Truyền Mỹ, cô ta... Cô ta..." Một loại bi thương khó có thể hình dung nghẹn ở cổ họng y. Kiều Chấn Lương không ngờ nói không ra lời.

Kiều lão nói: "Cô ta làm sao?" Một loại dự cảm xấu bao phủ trong lòng ông ta.

"Cô ta nhảy núi!"

Khóe môi Kiều lão giật giật, tình tự bi thương trong lòng nhanh chóng lan ra, ông ta lắc đầu, cơ hồ không thể tin vào sự thực, nhưng Kiều lão rất nhanh liền minh bạch, tất cả đã xảy ra thật rồi, con trai sẽ không đem loại chuyện này ra để nói đùa với mình, con dâu đã chết, Kiều lão nói: "Lập tức tới đó, nhất định phải xử lý tốt chuyện này, bên Mạnh gia tôi sẽ câu thông với bọn họ."

Kiều Chấn Lương nói: "Con lo lắng Mộng Viện..."

Kiều lão nhìn thẳng vào hai mắt con trai: "Trong cái nhà này, tôi tuyệt không cho phép lại có người gặp chuyện không may, anh là chồng là cha, anh phải gánh vác tất cả trách nhiệm!"

Kiều Chấn Lương không ngừng gật đầu, mắt đã đỏ lựng lên.

Kiều lão nói: "Thông tri cho Bằng Cử lập tức về nước cho tôi, đúng rồi, bảo hai vợ chồng Chấn Hồng đi cùng anh, Bằng Phi cũng đi!"

Kiều Chấn Lương nói: "Con dã dẫn Bằng Phi tới đó, bên đó có Trương Dương tạm thời chiếu cố cho Mộng Viện rồi, chắc là không sao."

Kiều lão đứng lên: "Trương Dương cũng ở đó? Nó vì sao không ngăn cản chuyện này?" Nói xong câu đó Kiều lão cũng lại thở dài: "Đây là số mệnh.”

Trương Dương cuối cùng cũng hạ quyết tâm, giải khai huyệt đạo cho Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện sau khi tỉnh lại, đầu tiên là gọi mẹ. Cô ta nhìn thấy Trương Dương, nhìn thấy vết máu trên người Trương Dương, Kiều Mộng Viện tựa hồ minh bạch gì đó, cô ta giãy dụa đi xuống giường, phóng ra bên ngoài, Trương Dương giữ chặt cô ta lại: "Mộng Viện! Cô bình tĩnh một chút."

Kiều Mộng Viện nói: "Không, tôi phải đi đi tìm mẹ tôi, tôi phải đi tìm bà ấy!"

Trương Dương nói: "Tôi đã đưa di thể của bà ấy về rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.