Trương đại quan nhân lắc đầu như đánh trống bỏi: "Không có, cô Mạnh, cháu nào có gan đó, hơn nữa, cháu kính cô còn không kịp, làm sao dám hại cô?"
Mạnh Truyền Mĩ ho khan một tiếng: "Tôi biết cậu là muốn giúp tôi, nhưng thật sự muốn giúp tôi thì dẫn tôi tới Tây Sơn tự một chuyến... Thời gian của tôi không còn nhiều đâu..."
Nghe thấy lời nói của Mạnh Truyền Mĩ, Trương Dương ngẩn ra, Mạnh Truyền Mĩ kiên trì tới Tây Sơn tự tuyệt không phải là hứng nhất thời, trong chùa Tây Sơn này nói không chừng cất giấu bí mật trong lòng bà ta, trong lời nói của Mạnh Truyền Mĩ đã mấy độ lộ ra ý tứ không còn ở lâu trên nhân thế của bà ta, chẳng lẽ Mạnh Truyền Mĩ thực sự đã chán ghét thế giới này rồi ư?
Kiều Mộng Viện nhìn thấy mẹ kiên quyết như vậy, cũng không dám tiếp tục phản đối, chờ mẹ uống thuốc xong rồi, sau đó lại đút cho bà ta ăn một bát cháo, tuy rằng chỉ ăn chút đồ nhưng Mạnh Truyền Mĩ cũng tựa hồ phải cố hết sức, bà ta thở dốc: "Nếu hai đứa lừa tôi, hôm nay tôi sẽ chết trước mặt hai đứa...."
Trương đại quan nhân nói: "Cô Mạnh cứ yên tâm, cháu không bao giờ nói dối, cô ăn no rồi thì dù sao cũng phải cho cháu chút thời gian để cháu ăn đã chứ, thế mới có sức mà cõng cô tới Tây Sơn tự, cô nói xem có đúng không?"
Kiều Mộng Viện và Trương Dương đóng cửa phòng rồi đi ra, tới phòng khách, Kiều Mộng Viện không nhịn được lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060244/chuong-1034-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.