Chương trước
Chương sau
Triệu Vĩnh Phúc mỉm cười nói: "Tỉnh trưởng Chu là đang nói cho tôi biết một núi không thể dung hai hổ."

Chu Hưng Dân cười ha ha, nói: "Phải nói khu bảo lưu thuế nhập khẩu và phân nhà máy của Thái Hồng có lực kéo rất mạnh, tôi muốn bảo các anh bảo trì cự ly, mới có thể sinh ra hiệu quả và lợi ích lớn hơn nữa, sức ảnh hưởng lớn hơn nữa, cũng có thể cho các anh có không gian riêng đầy đủ để phát triển, hai con cá lớn nếu cứ cùng ăn một bát cơm, kết quả cuối cùng sẽ là một con ăn no còn một con đói, cũng có thể là hai con đều chỉ ăn no một nửa, còn có một loại khả năng đó chính là cái bát sẽ vỡ, chẳng con nào ăn được gì, cả hai đều đói, rõ ràng là người một nhà, bên cạnh còn có rất nhiều bát cơm, vì sao cứ phải cắm đầu vào cái chỗ đó."

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Tỉnh trưởng Chu, ý của anh tôi rõ rồi, góc Thương Gia không thể dung được cả Thái Hồng và khu bảo lưu thuế nhập khẩu tồn tại đồng thời, như vậy ở trong lòng anh, rốt cuộc hướng về ai?" Triệu Vĩnh Phúc khi những lời này thật ra đã đoán được đáp án.

Chu Hưng Dân nói: "Tôi chỉ có thể lên tiếng từ góc độ phát triển của thành thị, nếu Thái Hồng thiết lập phân nhà máy ở góc Thương Gia, về sau không gian phát triển của các anh sẽ rất nhỏ, bởi vì thành thị nhất định là phải phát triển, Bắc Cảng sẽ phát triển, Tân Hải cũng sẽ phát triển mặc dù là mặc dù là Thái Hồng lấy được khối đất của góc Thương Gia, không gian phát triển cũng nhất định sẽ bởi vì sự trưởng thành của thành thị mà không ngừng chịu chèn ép, cuối cùng xí nghiệp các anh sẽ gặp phải gì? Là xây lại phân nhà máy, đầu nhập lại từ đầu, điều này đối với một xí nghiệp mà nói thì không phải là một chuyện tốt."

Triệu Vĩnh Phúc không nói gì, những lời nói của Chu Hưng Dân không nghi ngờ gì nữa là sự thật, y đã sớm ý thức được điểm này, cho nên y chế định phương pháp thận trọng từng bước, trước tiên bắt lấy góc Thương Gia, sau đó lại lợi dụng lợi thế trong tay để tranh thủ từ chỗ chính phủ thành phố Bắc Cảng đạt được nhiều đất hơn.

Nhưng bước đầu tiên của y đã gặp trở ngại.

Chu Hưng Dân nói: "So sánh với hiện tại, tôi trọng thị ngày mai sẽ thế nào hơn? Tất cả những gì mà chúng ta làm hiện tại đều là chuẩn bị cho ngày mai tốt đẹp hơn, không ai có thể vĩnh viễn ở mãi trên chức vị này, tôi không được, anh cũng không được, rồi sẽ có một ngày có người thay thế vị trí của chúng ta, sự nghiệp của đảng chính là chạy tiếp sức, truyền gậy truyền đuốc cho nhau, phải giúp quốc gia của chúng ta bảo trì được sự phát triển cao mà ổn định, nhất định phải bảo đảm chúng ta truyền gậy không được sai lầm, như vậy thì người phía sau mới có thể dồn được tinh lực tốt mà tiến tới trước, chứ không phải là bắt họ đi sữa chữa sai lầm mà chúng ta đã phạm phải."

Triệu Vĩnh Phúc nở nụ cười thản nhiên: "Lời nói của Tỉnh trưởng Chu thật sự là tuyên truyền giác ngộ!"

Chu Hưng Dân nói: "Tôi chỉ là thảo luận với Triệu tổng thôi, trên quản lý thì anh cò là tiền bối của tôi, tôi có rất nhiều chỗ cần phải học tập anh."

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Không dám, không dám! Tỉnh trưởng Chu, lời nói của anh tôi sẽ cân nhắc tử tế."

Chu Hưng Dân cười nói: "Tôi vẫn hy vọng Thái Hồng có thể thuận lợi đặt ở Bắc Cảng, hy vọng sự hợp tác của chúng ta có thể tiến sâu hơn. Tôi lúc này có thể hứa hẹn với anh, tôi trong tình huống có thể sẽ cung cấp tiện lợi lớn nhất cho Thái Hồng, chính sách nhất định sẽ khiến anh hài lòng."

Triệu Vĩnh Phúc cười cười gật đầu, lúc này tâm tình cực kỳ phức tạp, y tin Chu Hưng Dân muốn giữ Thái Hồng lại ở Bình Hải, nhưng Thái Hồng đối với y hiển nhiên không phải là cần thiết, cái gọi là cung cấp tiện lợi lớn nhất của Chu Hưng Dân là có điều kiện tiên quyết, thái độ của Chu Hưng Dân rất rõ ràng, giữa Thái Hồng và khu bảo lưu thuế nhập khẩu y lựa chọn khu bảo lưu thuế nhập khẩu.

Triệu Vĩnh Phúc ý thức được đã đến lúc phải cáo từ, y đứng dậy lễ phép nói lời từ biệt với Chu Hưng Dân,

Chu Hưng Dân tiễn Triệu Vĩnh Phúc ra ngoài cửa, sau khi nhìn Triệu Vĩnh Phúc lên xe rời đi mới trở về, Chu Hưng Dân ngồi trên sô pha, cầm điều khiển mở ti-vi, tivi đang chiếu tin tức tối của Bắc Cảng, chủ đề là chuyện y tới thị sát Tân Hải, Chu Hưng Dân còn chưa nghe được bao hiêu thì Diêm Quốc Đào đã gọi điện thoại tới, hỏi y ngủ chưa, Nghe nói Chu Hưng Dân chưa ngủ, Diêm Quốc Đào đề xuất tới tán gẫu vài câu.

Chu Hưng Dân bảo Cảnh Minh Minh pha lại ấm trà, trà vừa mới đưa lên thì Diêm Quốc Đào cũng tới, y vừa mới tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt.

Chu Hưng Dân nói: "Lão Diêm, ngồi đi!" Mắt lại nhìn chằm chằm vào màn hình TV.

Diêm Quốc Đào ngồi xuống bên cạnh Chu Hưng Dân, cùng Chu Hưng Dân xem ti-vi một lát, tin tức tối đã kết thúc, theo sau là một chuyên đề, về ô nhiễm công nghiệp. Sau khi chuyên đề phát xong, Chu Hưng Dân mới lắc đầu nói: "Loại tin tức này tính châm chích quá mạnh mẽ, rất dễ tạo thành hiểu lầm của quần chúng đối với Thái Hồng, thậm chí sẽ sinh ra tâm lý mâu thuẫn."

Diêm Quốc Đào cười nói: "Trước khi tôi đến Tân Hải cũng không ngờ chuyện này lại sôi nổi đến vậy."

Chu Hưng Dân nhìn Diêm Quốc Đào một cái: "Lão Diêm à lão Diêm, anh không ngờ dùng từ sôi nổi để hình dung chuyện này? Anh còn ngại chuyện bên này không đủ loạn ư!"

Diêm Quốc Đào nói: "Nhìn thấy cán bộ trẻ tuổi cấp ban huyện như đấu đá túi bụi với cán bộ cấp phó tỉnh như Triệu Vĩnh Phúc, hơn nữa còn tựa hồ còn chiếm ưu thế, gọi là sôi nổi cũng đâu quá đáng!"

Chu Hưng Dân nói: "Anh nếu cảm thấy sôi nổi vậy thì anh nói đi, trong lòng anh nghiêng về ai?"

Diêm Quốc Đào cười nói: "Không nói tới nghiêng về ai, Trương Dương và Triệu Vĩnh Phúc căn bản không phải là đối thủ cùng một cấp số, giống như là một tay quyền anh hạng nhẹ đi vượt cấp khiêu chiến với quyền vương hạng nặng vậy, dựa theo tâm lý bình thường thì đương nhiên là đồng tình với kẻ yếu."

Chu Hưng Dân nói: "Anh cho rằng Trương Dương là kẻ yếu ư?"

Diêm Quốc Đào nói: "Ngoài mặt thì quả thực là vậy."

Chu Hưng Dân lắc đầu, hiển nhiên không đồng ý với cách nói này của Diêm Quốc Đào.

Diêm Quốc Đào nói: "Giữa Trương Dương và Triệu Vĩnh Phúc cũng không chỉ là vì tranh một khối đất mà kịch liệt như vậy, giữa bọn họ sớm đã có mâu thuẫn rồi."

Chu Hưng Dân hơi ngẩn ra, y biết Diêm Quốc Đào trước đây công tác nhiều năm ở Vân An, vô cùng quen thuộc đối với Triệu Vĩnh Phúc, Chu Hưng Dân nói: "Rốt cuộc là sao?"

Diêm Quốc Đào thở dài, đem ân oán giữa và Trương Dương kể lại một lần, trong đó tất nhiên nhắc tới đứa con trai Triệu Quốc Lương của Triệu Vĩnh Phúc đã chết dưới xe của Trương Dương, đồng thời cũng nhắc tới thảm kịch sân thể dục sập năm đó phát sinh ở Đông Giang.

Chu Hưng Dân không biết đoạn cố sự này, nghe Diêm Quốc Đào nói như vậy, mới hiểu được Triệu Vĩnh Phúc vì sao cứ kiên trì như vậy trong chuyện góc Thương Gia. Chu Hưng Dân nói: "Lão Diêm à, anh dùng góc độ của một người bàng quan mà xét thì giữa Triệu Vĩnh Phúc và Trương Dương, anh rốt cuộc ủng hộ người nào?"

Diêm Quốc Đào nói: "Tôi ủng hộ Trương Dương!"

Chu Hưng Dân vốn cho rằng y sẽ hàm cho qua, nhưng không ngờ thái độ của Diêm Quốc Đào rõ ràng như vậy, y không khỏi cười nói: "Vì sao?"

Diêm Quốc Đào nói: "Tôi đã đọc quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu rồi, thực sự rất hoàn mỹ, nếu xây dựng phân nhà máy sắt thép ở góc Thương Gia, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, hơn nữa hai hạng mục xây dựng cỡ lớn ở gần nhau như vậy, nếu thực sự trở thành hiện thực, như vậy về sau không gian mở rộng của bọn họ đều sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa Thái Hồng chọn chỗ xây nhà máy quả thực rất không đúng chỗ, cách vị trí trung tâm của Bắc Cảng và Tân Hải quá gần, thành thị phát triển, nhất thể hóa đã thành xu thế tất nhiên, nếu để Thái Hồng xây nhà máy ở góc Thương Gia, vừa hay sẽ rạch ra một đường ranh giới giới định giữa Bắc Cảng và Tân Hải, chẳng những bất lợi đối với sự phát triển của bản thân hắn, cũng sẽ ảnh hưởng đến tiến trình nhất thể hóa trong tương lai của Bắc Cảng và Tân Hải."

Chu Hưng Dân gật đầu nói: "Lão Diêm à, nhưng lời mà anh nói cũng là những gì mà tôi muốn nói, vừa rồi khi tôi bàn với Triệu Vĩnh Phúc, đã đem tất cả những này đạo lý ra nói cho hắn nghe."

Diêm Quốc Đào nói: "Triệu Vĩnh Phúc nếu là một người lãnh đạo có lý trí thì y sẽ không tiếp tục kiên trì trong chuyện này."

Chu Hưng Dân nói: "Cá tôi cũng muốn, tay gấu tôi cũng muốn, thật ra Thái Hồng và khu bảo lưu thuế nhập khẩu hoàn toàn có thể cùng tồn tại..." Y không nói hết lời, từ sau khi biết được giữa Triệu Vĩnh Phúc và Trương Dương còn có ân oán tư nhân, ấn tượng của Chu Hưng Dân đối với Triệu Vĩnh Phúc cũng suy giảm mạnh, y bắt đầu ý thức được Triệu Vĩnh Phúc lựa chọn phải làm để xây nhà máy, mục đích có lẽ không phải là đơn thuần như vậy, nếu đã trải qua khảo sát, y phải chắc nên biết khu đất của góc Thương Gia này có tính sở hữu rất phức tạp, biết rõ góc Thương Gia có một bộ phận thuộc về quản hạt của Tân Hải, biết rõ người đứng đầu Tân Hải là Trương Dương, y lại vẫn đưa ra lựa chọn như vậy, dụng tâm ban đầu rất đáng để nghĩ.

Diêm Quốc Đào nói: "Hy vọng Triệu Vĩnh Phúc có thể kịp thời nhận thức được sai lầm của mình."

Chu Hưng Dân mỉm cười nói: "Hắn ghĩ như thế nào cũng không quan trọng, mấu chốt là đầu óc của những người như chúng ta phải tỉnh táo, phải rõ ràng rốt cuộc làm như thế nào mới là chân chính lợi nước lợi dân. Bình Hải không phải của chúng ta, cũng không phải là của Thái Hồng, cuối cùng Thái Hồng đặt ở Bắc Cảng hay không thì đã biến thành không còn quan trọng nữa rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.