Trương Dương đứng dậy theo Tiêu Mân Hồng, Tiêu Quốc Thành chậm rãi đi xuống lầu, y mỉm cười vươn tay về phía Trương Dương: "Bí thư Trương, hạnh ngộ hạnh ngộ, ngại quá, tôi ngủ quên."
Trương Dương cười nói: "Từ tây bán cầu bay đến đông bán cầu, dù sao cũng phải có thời gian thích ứng."
Tiêu Quốc Thành mời Trương Dương ngồi xuống, y quyển trục trong tay Trương Dương, chỉ chỉ rồi nói: "Chữ hay là tranh?"
Trương Dương nói: "Đây là tỳ bà hành mà tôi viết, đặc biệt tặng cho Tiêu tiên sinh."
Tiêu Quốc Thành có chút hứng thú nói: "Cho tôi xem với!"
Trương Dương bảo Tiêu Mân Hồng giúp mở quyển trục, ánh mắt Tiêu Quốc Thành rõ ràng sáng rực lên, phương diện giám thưởng thư pháp của y tạo nghệ thâm hậu, liếc một cái là liền nhìn ra đây là một bức tác phẩm thư pháp hiếm có, Tiêu Quốc Thành nhìn vào lạc khoản, thấy bên trên là tên và dấu của Trương Dương, lúc này mới tin một bức tranh chữ khí thế bàng bạc như vậy đúng là người trẻ tuổi trước mắt này viết, Tiêu Quốc Thành gật đầu, y khen một tiếng: "Chữ đẹp!" Không hề đánh giá gì khác, có chút tiếc chữ như vàng.
Trương Dương cuộn lại bức tranh chữ này rồi giao cho Tiêu Mân Hồng bảo tồn. Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: "Anh sao biết tôi thích thư pháp? Mạch Kỳ Nhi nói với anh à?"
Trương Dương cười nói: "Là Vĩ Đồng nói cho tôi biết, chúng tôi là huynh muội kết bái." Trương đại quan nhân thông qua phương thức này để kéo gần quan hệ với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060192/chuong-1017-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.