Chương trước
Chương sau
Hắn cầm điều khiển mở ti-vi, đài truyền hình trung ương đang truyền phát tin tiêu điểm hôm nay, Cung Hoàn Sơn vốn không chú ý, nhưng khi hắn nhìn thấy trên màn ảnh phát tin về tập đoàn sắt thép Thái Hồng, lập tức tập trung tinh thần nhìn thẳng vào màn hình, tiêu điểm hôm nay là tin tức đặc biệt phỏng vấn nông dân sống chung quanh nhà máy của tập đoàn sắt thép của Thái Hồng ở thành phố Nam Võ, chuyên đề bắt đầu từ mảng cây cối bị chết chung quanh Thái Hồng, phỏng vấn quần chúng địa phương, lại moi ra hệ thống nước thái trái quy định của Thái Hồng, khiến cho đại lượng tôm cá mà hộ nuôi dưỡng địa phương bị chết.

Cung Hoàn Sơn nhìn ký hiệu trên tivi, không sai, đúng là tiêu điểm của đài truyền hình trung ương hôm nay, hắn lập tức cảm thấy chuyện có chút không ổn, Cung Hoàn Sơn đứng dậy thay, nói vọng lên lầu: "Anh ra ngoài một lát!"

Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn ở ngay cạnh nhau, Cung Hoàn Sơn tới nhà Hạng Thành, nghe thấy tiếng nhạc kết thúc tin tức tiêu điểm hôm nay, hắn biết Hạng Thành cũng nhất định đã xem tin tức này.

Sắc mặt Hạng Thành cũng rất khó coi, nhìn thấy Cung Hoàn Sơn đến tìm mình, y chỉ chỉ vào sô pha ở bên cạnh, bảo người làm đi pha trà cho Cung Hoàn Sơn.

Cung Hoàn Sơn sau khi ngồi xuống thì không nhịn được lại thở dài, Hạng Thành tắt TV, nói khẽ: "Mấy sự kiện Thái Hồng gây ô nhiễm ở Nam Võ đã bị người ta đưa tới đài truyền hình trung ương rồi."

Cung Hoàn Sơn nói: "Khẳng định là do hắn làm!" Hắn không có chứng cớ, cho nên không nói thẳng ra tên của Trương Dương.

Trên mặt Hạng Thành không hề có nét cười, hai tay đan vào nhau, chau mày: "Không ngờ hắn thật sự có chút năng lực." Năng lực của Trương Dương y đã sớm lĩnh giáo qua rồi, có điều y không ngờ Trương Dương lần này ra tay quyết đoán như vậy, trực tiếp đưa mấy sự kiện ô nhiễm của Thái Hồng trước đây lên đài truyền hình trung ương, cũng đã thành công được phát ra.

Cung Hoàn Sơn nói: "Hắn làm như vậy rất có thể sẽ chọc giận phía Thái Hồng, Triệu Vĩnh Phúc nếu giận dữ có lẽ sẽ thay đổi ước nguyện ban đầu xây nhà máy ở Bắc Cảng."

Hạng Thành bỗng nhiên cảm thấy tâm phiền ý loạn, y nhắm mắt lại: "Trời phải đổ mưa, gái phải gả chồng, kệ hắn đi!"

Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Hạng, ngài thực sự cam tâm để chuyện này bị hắn phá hoại ư? Xí nghiệp sắt thép sản lượng một năm mấy trăm vạn có nghĩa là gì? Nếu bỏ lỡ cơ hội này, về sau hối hận cũng không kịp."

Hạng Thành nói: "Tôi nhìn ra rồi, lần này hắn quyết tâm đối nghịch với chúng ta."

Cung Hoàn Sơn nói: "Kỳ quái, phía Thái Hồng không có động tĩnh gì, chẳng lẽ Triệu Vĩnh Phúc chuẩn bị từ bỏ ư?"

Hạng Thành nói: "Hoàn Sơn, với tính tình của Triệu Vĩnh Phúc chưa chắc đã cam tâm bỏ cuộc như vậy đâu, tôi thấy chuyện này có thể sẽ còn nổi gió.

Cung Hoàn Sơn nói: "Thằng ôn Trương Dương này đúng là cái gai, không phải đã đáp ứng cho hắn đất gấp đôi để đổi lấy khu đất đó của góc Thương Gia ư, điều kiện tốt như vậy, hắn không ngờ không đồng ý, bí thư Hạng, tôi thấy hắn căn bản chính là muốn mượn chuyện này để chế tạo sự tình."

Hạng Thành nói: "Chế tạo sự tình cũng được, thật sự để ý tới khu đất đó cũng được, hiện tại chuyện đã khiến dư luận xôn xao, khẳng định không xong việc dễ dàng như vậy đâu."

Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Hạng, ngài thực sự cứ để vậy ư? Để Trương Dương mặc sức gây thị phi ư?"

Hạng Thành nói: " người giật dây sớm nhất là bí thư Tống, Trương Dương làm như vậy chẳng khác nào khiến bí thư Tống bẽ mặt."

Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Tống tới giờ vẫn chẳng nói câu nào về chuyện này."

Hạng Thành Hạng Thành: "Chưa nói là vì y không tiện nói, chúng ta trước đây nói quá nhiều, người ở bên ngoài đều thấy chuyện này thành mâu thuẫn giữa chúng ta và Trương Dương, thật ra chúng ta là đối chuyện không đối người, chúng ta vì cái gì? Còn không phải là vì sự phát triển về sau của Bắc Cảng ư, chúng ta hy vọng có thể hòa bình giải quyết chuyện này, có thể đạt tới được một kết quả cùng thắng lợi, nhưng thằng ôn này cứng mềm đều không ăn, thế nào cũng phải muốn làm lớn chuyện này, thế nào cũng phải ngươi chết ta sống với Thái Hồng."

Cung Hoàn Sơn nói: "Đối với loại người không có cái nhìn đại cục như hắn, chỉ lo cho lợi ích của bản thân thì chúng ta phải nghiêm túc phê bình, thậm chí là xử lý hắn."

Hạng Thành nói: "Đủ loạn rồi, chúng tôi đừng gây thêm phiền nữa."

Cung Hoàn Sơn hơi ngẩn ra, thái độ của Hạng Thành hắn không ngờ tới, hắn vốn cho rằng Hạng Thành sẽ bởi vì chuyện này mà nổi trận lôi đình, nhưng Hạng Thành lại đột nhiên biểu hiện ra vẻ chán nản, rất có thế buông tay mặc kệ, Cung Hoàn Sơn cảm thấy kỳ quái. Có điều hắn rất nhanh đã nghĩ thấu một chuyện, Hạng Thành đã được chú định là kết thúc ở vị trí bí thư thị ủy. Chỉ còn hơn một năm nữa, cũng không còn không gian để tiến tới, chính tích với y mà nói là không quan trọng. Chuyện của Thái Hồng thành công hay không đối với y cũng đã không còn ảnh hưởng quá lớn. Nhưng mình thì khác, mình cần một chính tích chói lọi để củng cố địa vị của mình, Hạng Thành một ngày chưa trao vị trí bí thư thị ủy cho mình thì một ngày vẫn tồn tại biến số. Không ai có thể khẳng định, vị trí này nhất định sẽ thuộc về mình, dù sao mơ ước vị trí này cũng có rất nhiều người.

Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Hạng. Nếu chúng ta trong chuyện này không làm ra bất kỳ phản ứng gì. Như vậy về sau người khác sẽ cho rằng Trương Dương đã không còn bị khống chế, Tân Hải cũng không còn bị khống chế..."

Hạng Thành nhìn Cung Hoàn Sơn một cái: "Hoàn Sơn, anh đừng có gấp, nhân vật chính đấu tranh cũng không phải chỉ có chúng ta, chúng ta có thể tỏ rõ lập trường của mình, nhưng tuyệt đối không thể tùy tiện tham dự vào trong đấu tranh. Cường hạng lớn nhất của Tthằng ôn Trương Dương này chính là dây dưa không ngừng, hơn nữa không tiếc bất cả mọi giá để đánh. Thái Hồng muốn đẩy chúng ta lên phía trước, chúng ta nếu đứng ra tranh đấu với Trương Dương thì chẳng phải là khiến người ngoài chê cười ư? Bất kể trong lòng anh nghĩ như thế nào, Bắc Cảng và Tân Hải đều là một chỉnh thể, mâu thuẫn giữa chúng ta nếu trở nên gay gắt, thậm chí công khai hóa, để cấp trên nhìn thấy, đầu tiên sẽ cho rằng năng lực lãnh đạo của chúng ta có vấn đề, anh có hiểu hay không?"

Cung Hoàn Sơn hiện tại mới hiểu được bổn ý của Hạng Thành, Hạng Thành không phải coi như không nghe không hỏi, mà là y không muốn đứng ở tuyến đầu mâu thuẫn, không muốn cùng Trương Dương phát sinh xung đột chính diện, ở vào những lúc như thế này, lảng tránh mâu thuẫn, tập trung tiêu điểm đấu tranh ở giữa Thái Hồng và Tân Hải, bọn họ chỉ cần là một người bàng quan, bất kể trong lòng bọn họ hướng về Thái Hồng thế nào thì ngoài mặt vẫn phải làm ra bộ dạng công bình công chính, thủ đoạn chính trị của Hạng Thành quả thực so với mình thì già dơ hơn nhiều.

Cung Hoàn Sơn vẫn có chút lo lắng, hắn nói khẽ: "Bí thư Hạng, nhưng Thái Hồng có thể bởi vì chuyện này mà từ bỏ kế hoạch xây nhà máy ở Bắc Cảng hay không?"

Hạng Thành nói khẽ: "Triệu Vĩnh Phúc là kẻ không thích chịu thua, chuyện này giờ ầm ĩ như vậy, cơ hồ tất cả mọi người biết hắn gặp trở ngại ở Tân Hải, bản tin tiêu điểm hôm nay mười phần có chín là Trương Dương ở sau lưng thao tác, anh cho rằng Triệu Vĩnh Phúc sẽ dễ dàng nuốt xuống cục tức này ư?"

Cung Hoàn Sơn nói: "Vậy... Chẳng phải là sẽ có đại sự phát sinh ư?"

Hạng Thành nói: "Mặc kệ bọn họ đấu thế nào, chúng ta đầu tiên phải bày ra tâm thái của mình, xử lý sự việc công bằng, đừng cho người khác lời ong tiếng ve." Đây là đạo lý mà Hạng Thành tối nay mới ngộ, bất kể Trương Dương hay là Triệu Vĩnh Phúc đều là khó đối phó, hai người này gặp nhau, tất nhiên sẽ phải phân thắng bại, nếu chiến tranh đã khai hỏa, mình không cần phải dính vào, vạn nhất bị đạn lạc ngộ thương, vậy chẳng phải là không đáng ư, chó cắn chó mà thôi, bất kể bọn họ cuối cùng là ai thắng lợi, đối với mình đều không có tổn thất gì, nghĩ thấu đạo lý này, nội tâm Hạng Thành lập tức trở nên thản nhiên hơn.

Cơ Nhược Nhạn cũng xem tin tiêu điểm hôm nay, cô ta tức giận đến nỗi thân hình run rẩy, ném thật mạnh chén rượu trong tay lên bàn trà.

Lương Khang giật mình: "Làm gì mà nóng thế?"

Cơ Nhược Nhạn chỉ chỉ vào màn hình TV: "Đài truyền hình trung ương sao lại phát tin tức như vậy, căn bản là đang làm tổn hại tới danh dự của Thái Hồng chúng tôi."

Lương Khang lắc đầu, nắm vai Cơ Nhược Nhạn nói: "Anh thật sự không hiểu, vì sao bọn em nhất định đòi khu đất của góc Thương Gia đó, Bắc Cảng lớn như vậy, địa phương có thể lựa chọn cũng nhiều, các em sao cứ phải chọn trúng cái nơi phiền toái đó."

Cơ Nhược Nhạn nói: "Triệu tổng quyết định!"

Lương Khang nói: "Hòa khí phát tài, làm ăn nhất định không thể dẫn tới oán khí, Trương Dương này là hạng người nào thì em và anh đều rõ, hắn sống là để chiến đấu."

Cơ Nhược Nhạn khinh thường nói: "Một cán bộ cấp ban huyện mà thôi, thực sự cho rằng mình có thể lấy thúng úp voi ư?"

Lương Khang cầm chén rượu vang lên uống một ngụm rồi nói: "Anh thì không cho rằng như vậy, năng lực của một người không chỉ nhìn vào quan chức của hắn, còn phải nhìn vào những giá trị phụ."

"Anh rất coi trọng hắn!"

Lương Khang nói: "Anh đã giao thủ với hắn một lần rồi, anh không chiếm được tiện nghi, nếu cho tôi cơ hội một lần nữa để lựa chọn, anh sẽ không lựa chọn làm kẻ địch với người như vậy."

Cơ Nhược Nhạn nói: "Cũng không phải em muốn đối nghịch với hắn, trận phân tranh này căn bản là hắn chủ động khơi mào!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.