Nghiêm Chính tức giận đến nỗi muốn vỗ bàn, nhưng ở trước mặt nhiều đồng chí nhiều như vậy, y nhưng phải biểu hiện ra khí độ của mình. Y tung sát chiêu cái thứ hai, rút ra một tập văn kiện ném lên bàn trà: "Đây là tài liệu của đồng chí Đổng Ngọc Vũ liên quan tới vụ án của Triệu Kim Khoa."
Trương Dương cầm xem một cái, sau đó đưa cho Hứa Song Kì: "Quà tết trị giá năm trăm đồng, cái này hình như không đủ tiêu chuẩn lập án, các vị, ai trước đây đã nhận quà không nên không nhận thì tốt nhất mau chủ động báo cáo với phó bí thư Nghiêm đi, chính sách của đảng ta là, thẳng thắn thì khoan dung mà kháng cự thì xử nghiêm, à mà tôi nói này. Tổ công tác của các anh rốt cuộc là điều tra Triệu Kim Khoa hay là muốn điều tra quần thể cán bộ Tân Hải chúng tôi một lượt thế?"
Nghiêm Chính lạnh lùng nói: ""Vật dĩ thiện tiểu nhi bất vi, vật dĩ ác tiểu nhi vi chi!" Đây là lời cảnh cáo của y đối với Trương Dương.
Trương đại quan nhân gật đầu nói: "Thụ giáo!" Hắn đứng dậy: "Không còn chuyện gì thì chúng tôi đi trước!"
Nghiêm Chính nhìn Trương Dương không nói câu nào.
Trương Dương dẫn đám thường ủy Tân Hải ra khỏi căn nhà số 2, tới ngoài cửa thì nhìn thấy người phụ trách của nhà khách huyện ủy vẻ mặt cung kính đang mỉm cười chờ ở bên ngoài.
Trương Dương nhớ tới một chuyện, hắn nói với người phụ trách đó: "Tổ công tác những ngày này ăn ngủ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060146/chuong-1002-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.