Tô Vinh Thiêm nói: "Duy hộ trị an xã hội vốn là chức trách của chúng tôi!" Y đang muốn bốc phét vài câu thì nhìn thấy Kiều Mộng Viện và Tiêu Mân Hồng cùng nhau đi tới. Tô Vinh Thiêm nhận ra Tiêu Mân Hồng, y cười cười chào hỏi: "Tiêu tổng, thì ra cô và Kiều tiểu thư quen nhau!"
Tiêu Mân Hồng nói: "Tô cục sớm như vậy tới đây có phải mang đến tin tức tốt không?"
Trương Dương chỉ chỉ vào ví tiền và giấy tờ trên bàn.
Kiều Mộng Viện đi tới nhìn, phát hiện ngay cả tiền mặt cũng không thiếu một xu, cô ta mỉm cười nói: "Thật sự rất cảm ơn, không ngờ hiệu suất phá án của cảnh sát các anh cao như vậy."
Tiêu Mân Hồng cười nói: "Vậy tìm cũng phải xem là là với ai, bí thư Trương ra mặt, Tô cục khẳng định sẽ toàn lực mà làm, tôi nói có đúng hay không?" Tiêu Mân Hồng tuy rằng là vừa cười vừa nói, nhưng những lời này lại tràn ngập ý tứ trào phúng.
Mặt Tô Vinh Thiêm có chút nóng lên, y lúng túng nói: "đây vốn là chuyện trong chức trách của chúng tôi, thật ra đối với mỗi một vụ án chúng tôi đều đối xử bình đẳng." Lời này ngay cả chính y cũng không tin, nếu người mất đồ không phải là Kiều Mộng Viện, nếu không phải là Trương Dương ra mặt, y việc gì phải động viên toàn bộ phân cục làm suốt đêm đi tìm vật bị mất cho Kiều Mộng Viện. Có điều chuyện này cũng coi như là thuận lợi, dù sao cũng đã tìm trở về ví tiền và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060124/chuong-996-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.