Trương Dương nói: "Hiện tại đã không còn nhiệt từ như trước kia nữa rồi, lúc trước anh một lòng chỉ muốn thăng quan, nhưng em nói đúng, quyền lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn, anh hiện tại đã nghĩ nhiều hơn tới làm sao mới có thể làm tốt công việc, chứ không còn là thăng quan nữa."
Tần Thanh nói: "Anh trên xử lý quan hệ với lãnh đạo vẫn còn khiếm khuyết nhiều lắm, chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu tuy rằng là chuyện tốt, nhưng anh cũng không phải là lần đầu tiên vòng qua phía Bắc Cảng, điều này sẽ khiến lãnh đạo thượng cấp của anh khó chịu, cảm thấy quyền uy của bọn họ bị khiêu chiến và miệt thị, sẽ bất lợi đối với việc khai triển công tác trong tương lai của anh."
Trương Dương cười nói: "Nếu anh không vòng qua họ, để đám lãnh đạo Bắc Cảng đó chen vào, vậy thì khu bảo lưu thuế nhập khẩu lần này cho dù là xin thành công thì có tám chín phần mười là không được đặt ở Tân Hải, chính sách hiện tại của Bắc Cảng nghiêng về cảng mới, từ sau khi cảng mới được dựng lên, cảng Phước Long của bọ anh bị khốn trong trạng thái bị lãnh đạo thành phố bỏ rơi, thời gian anh tới Tân Hải tuy rằng không dài, nhưng cũng nhìn ra trình độ quản lý chỉnh thể của đám lãnh đạo này rất thấp, trong việc thống trị Bắc Cảng làm ra không ít hôn chiêu, hơn nữa đám người này lòng dạ hẹp hòi, từ sau khi anh xin cho Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, trong lòng bọn họ liền tách Tân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060079/chuong-981-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.