Từ Kiến Cơ nói: "Trách nhiệm khẳng định phải tra ra, nhưng rốt cuộc là ai phải chịu trách nhiệm thì chúng ta trong lòng biết rõ." Hắn nói với An Đạt Văn: "An tiên sinh, chúng ta sang bên nói chuyện."
An Đạt Văn gật đầu, đi theo Từ Kiến Cơ sang một bên, Từ Kiến Cơ nói khẽ: "An tiên sinh, người sáng mắt không nói lời vòng vo, con người tôi làm bất kỳ chuyện gì cũng thích công bằng, hiện tại người đã thành như vậy, anh muốn như thế nào?"
An Đạt Văn nói: "Cho người chết một cái công đạo."
Từ Kiến Cơ nói Nói cái giá đi!" ý của hắn là dùng tiền để dẹp yên chuyện này.
An Đạt Văn lại: "Tôi không thiếu tiền, Từ tiên sinh không phải tôi không nển mặt anh, tôi muốn hỏi anh, nếu anh ở góc độ của tôi, nhìn thấy bạn mình thành thế này, anh sẽ bỏ qua ư, anh sẽ nhận bồi thường ư?"
Từ Kiến Cơ gật đầu, ánh mắt chuyển thành lạnh lùng: "Tôi hiểu, An tiên sinh, có câu tôi phải nhắc nhở anh, làm người phải lưu lại ba phần dư địa, nơi này là kinh thành, một người HongKong như anh cho rằng có thể gây nên sóng gió ở mảnh đất này ư?" Từ Kiến Cơ hiển nhiên đã tức giận rồi.
An Đạt Văn mỉm cười nói: "Sắp tới năm 97 rồi, không có người HongKong hay là người kinh thành gì cả, mọi người đều là người Trung Quốc, ở trên địa bàn của mình, đương nhiên sẽ phụng hành hai chữ công bình này."
Từ Kiến Cơ nói: "Công bình ở bất kỳ xã hội nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060029/chuong-966-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.