Chương Bích Quân tức giận đến nỗi sắc mặt, thằng ôn này rõ ràng đang nói cho cô ta biết, hắn đã nắm rõ cả sự việc. Chương Bích Quân nói: "Trương Dương, tôi đối với anh trước giờ không có ác ý, nếu không thì anh cũng không tiêu dao đến tận bây giờ đâu."
Trương Dương nói: "Ý của cô là tôi sớm đã nên chết rồi, tôi sớm đã nên nổ banh xác ở trong biệt thự của Tra Tấn Bắc rồi phải không? Cho dù lần đó tôi thoát được, thì tôi cũng nên chết ở Bắc Hàn, chết ở căn cứ quân sự Kim Cốc! Tôi hiện tại có thể nguyên vẹn ngồi ở đây là nhờ cô ban cho?"
Chương Bích Quân nói: "Anh có từng nghĩ, những chuyện này nếu như toàn bộ lộ ra, còn ai có thể bảo vệ được anh?"
Trương Dương hỏi ngược lại: "Cô thấy mình có thể ngồi ngoài những chuyện này được không?"
Chương Bích Quân nói: "Trương Dương, chuyện không đơn giản như như anh nghĩ đâu." Cô ta giơ một tập hồ sơ dày lên rồi ném xuống bàn: "Bên trên toàn bộ là ghi chép về anh, tùy tiện một chứng cứ nào trong đó cũng sẽ hủy diệt tương lai của anh, khiến anh vĩnh viễn không thể lật mình."
Trương Dương là thèm xem tập hồ sơ đó, tràn ngập khinh thường nói: "Dục gia chi tội, hôm nay tôi nếu đã dám tới đây cùng cô, chính là đã chuẩn bị cho điều xấu nhất rồi."
Chương Bích Quân nói: "Trương Dương, tôi rất thưởng thức anh, nhưng thưởng thức không có nghĩa là có thể vĩnh viễn nhẫn nhịn anh."
Trương Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2060018/chuong-962-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.