Ngô Minh liên tục gật đầu nói: "Đúng, cùng hưởng tài nguyên!
Đoàn người này hội tụ cùng một chỗ trò chuyện toàn là công việc, Hồ Nhân Như và Tô Viện Viện tự nhiên không chêm miệng vào, hai người qua lại uống một chén, cùng cười cười, đều hiểu rõ trong lòng nhau suy nghĩ cái gì.
Vốn bữa tiệc tối này là tiệc đáp tạ của Tô Viện Viện đối với Trương Dương, nhưng toàn bộ hành trình Tô Viện Viện cũng không có cơ hội hướng Trương Dương biểu đạt lòng biết ơn, lúc kết thúc, Hồ Nhân Như muốn đi tính tiền, Tô Viện Viện nói cái gì cũng đều không chịu, Hồ Nhân Như thấy nàng kiên trì như vậy cũng chỉ đành chiều theo.
Sau khi mọi người chia tay, Hồ Nhân Như lái xe của Trương Dương mang theo hắn đi tới căn nhà gỗ ở hồ Nam, Hồ Nhân Như trên cơ bản không uống rượu, nàng khẽ cười nói: "Nếu biết trước các anh đêm nay tất cả đều là nói công việc, em sẽ không tới với anh."
Trương Dương nói: "Vốn chuẩn bị là tư nhân tụ hội, thế nhưng tôi không nghĩ tới Lưu tỷ sẽ đem tôi làm tấm lá chắn."
"Tấm lá chắn?"
"Lẽ nào em không nhìn ra Ngô Minh muốn theo đuổi cô ấy sao?"
Hồ Nhân Như không nhịn được nở nụ cười: "Em thật là không nhìn ra, các anh làm quan đều giỏi về che giấu, rõ ràng trong lòng nghĩ cái đó, nhưng ngoài miệng chính là không nói ra. Chẳng qua em thấy Tô Viện Viện đối với Đỗ Thiên Dã rất tốt."
Trương Dương gật đầu nói: "Đầu óc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2059954/chuong-937-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.