Chương trước
Chương sau
Tiết Vĩ Đồng gật đầu nói: “Có lẽ anh chẳng xa lạ gì, giữa anh và Sở Yên Nhiên, về một phương diện nào đó cũng là liên hôn chính trị.”

Trương đại quan trừng to mắt nói: “Em gái này, em đừng nói bừa, anh và Sở Yên Nhiên là tình cảm đơn thuần thôi, không có mục đích chính trị gì trong đó cả, không có một chút công lợi nào.”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Anh căng thẳng cái gì chứ? Em chỉ là nói vậy thôi, dù là anh với Sở Yên Nhiên phần lớn là tình cảm, nhưng anh cũng không thể phủ nhận rằng hôn nhân của hai người có bao hàm cả yếu tố chính trị.”

Trương Dương nói: “Chúng ta có thể không nói như vậy được không? Nghe thật là khó chịu”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Anh nghĩ thử mà xem, cha nuôi anh là phó thủ tướng Quốc Vụ Viện, nhạc phụ tương lai của anh lại là bí thư tỉnh ủy Bình Hải, hai người các anh lấy nhau, nhất định sẽ làm cho quan hệ giữa bí thư Tống và phó thủ tướng Văn gần gũi hơn nữa.

Trương Dương nói: “Ông Tiết ơi, tội gọi ông một tiếng ông được chưa? Em bỏ qua cho anh đi, giữa anh và Yên Nhiên thật sự không phức tạp như vậy, chỉ là tình cảm đến, nên lấy nhau thôi.”

Chu Hưng Quốc nói: “Thật là hâm mộ cậu quá, không nhiều người vừa được mình thoải mái vừa được nhà hài lòng, cuộc hôn nhân thế này dường như là hoàn mĩ.”

Trương Dương nói: “Anh cả, nghe ý của anh thì có nghĩa là anh chẳng hứng thú gì mấy về chuyện với Kiều Mộng Viện à?” Trương đại quan hỏi.

Chu Hưng Quốc nói: “Tôi đã nói từ lâu rồi, sinh trong gia đình như chúng tôi, tình cảm bản thân cần phải để ở mức thấp nhất, tất cả đều phải xuất phát từ lợi ích của gia tộc, tôi như vậy, Kiều Mộng Viện cũng thế, thái độ của tôi đối với hôn nhân là lấy ai cũng được, tại sao không chọn một người gia đình hài lòng chứ?”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Vì vậy em mới nói, giữa anh và Kiều Mộng Viện là cuộc liên hôn chính trị, anh có biết gần đây ở ngoài đang nói gì không?”

Chu Hưng Quốc và Trương Dương đều hướng ánh mắt về phía Tiết Vĩ Đồng.

Tiết Vĩ Đồng nói: “Gần đây Kiều gia đã xảy ra một số chuyện, sức ảnh hưởng không bằng trước ữa, vì vậy họ muốn lấy lại thế cục, nghĩ ra chiêu thức liên hôn chính trị, nói một cách khác, anh cả, anh đã trở thành cỏ cứu mạng của Kiều gia.”

Chu Hưng Quốc cười đau khổ nói: “Vĩ Đồng, chỉ với em là anh không chấp thôi, nếu là người khác mà nói vậy là anh trở mặt đó.”

Tiết Vĩ Đồng chớp mắt nói: “Em nói không đúng sao?”

Chu Hưng Quốc nói: “Bất cứ chuyện gì cũng không thể nhìn vẻ bề ngoài được.”

Trương Dương nói: “Tết nhất thế này, chúng ta có thể không nói về chính trị nữa không? Vừa nghe đến mấy việc này là tôi lại đau đầu.”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Anh đau đầu gì chứ? Nhạc phụ đại nhân là bí thư tỉnh ủy Bình Hải rồi, về sau anh sẽ trở thành nha nội đứng đầu Bình Hải, ai mà chẳng nể mặt anh?”

Trương Dương nói: “Em gái, hôm nay em nói câu nào là câu ấy có gai, anh chẳng đắc tội em câu nào cả, thứ nhất, anh không phải là nha nội, thứ hai, anh cũng không cần người khác nể mặt anh, nói một câu thật lòng, giờ đây lòng anh đang rất rối bời, cha của Yên Nhiên đã làm đến bí thư, công việc về sau của anh sẽ không thuận lợi như trước nữa.”

Chu Hưng Quốc gật đầu nói: “Tôi hiểu được điều này, làm việc dưới trướng của nhạc phụ đại nhân không phải là việc dễ dàng, không cẩn thận một chút là bị mọi người nhìn vào ngay, không những bản thân mình phiền phức, mà sợ là sẽ gây phiền phức cho cả người khác nữa.”

Trương Dương nói: “Đúng như vậy, vì vậy bây giờ tôi đang muốn đổi một chỗ khác, con người phải thay đổi môi trường mới tốt được, một người sống sờ sờ như tôi không thể bị chuyện này chèn ép, tôi cũng chẳng giấu mọi người, việc này tôi đang cố gắng thực hiện, cố gắng đến năm sau sẽ đổi một chỗ khác, có lẽ không có vấn đề gì lớn.”

Tiết Vĩ Đồng đề nghị: “Anh ba, anh đến kinh thành làm đi, cha nuôi anh là phó thủ tướng Văn, vào trong quốc vụ viện làm đi.”

Trương đại quan nói: “Anh chỉ là một cán bộ cấp sở, đến kinh thành chẳng là gì cả, trước kia anh ở Đông Giang ít nhất thì cũng quản được vài người, đến kinh thành thì chỉ có thể bị quản thúc mà thôi, cuộc sống đó anh không quen được.”

Chu Hưng Quốc cười ha ha.

Trương Dương nói: “Anh cả, anh đừng cười tôi, hôm nay tôi nói ra là để mọi người hiến kế cho tôi, tôi đi đến đâu thì hợp?”

Chu Hưng Quốc nói: “Cấp sở mà đến kinh thành thì đúng là hơi nhỏ, cậu nên đi xuống dưới, tìm một nơi để hoạt động độc lập, làm quan, dù sao cũng phải cảm nhận được cái chức cao của mình, cậu nói xem có đúng không?”

Trương đại quan vỗ vỗ đùi nói: “Anh cả, anh nói thế này là vào đúng chỗ ngứa của em rồi, nói thật lòng, em ở trong thể chế lâu như vậy, nhưng luôn bị người khác quả thúc, thật sự rất ít khi quản thúc được người khác.”

Chu Hưng Quốc nói: “Theo lệ thường, thì phải đến trường đảng để bồi dưỡng, tìm một chỗ tốt là phải cắm xuống ngay, chưa nhìn thấy máu, thì đừng quay lại.”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Nói gì mà thê thảm vậy!”

Chu Hưng Quốc nói: “Có gì mà thê thảm, với cấp bậc hiện tại của cậu, cũng chỉ có thể đi huyện làm thôi, dựa vào cấp bậc và kinh nghiệm của cậu, làm một bí thư huyện ủy là thừa rồi đấy, vấn đề là bản thân cậu muốn thế nào thôi.”

Trương Dương nói: “Em đang hoang mang lắm, nghe anh nói như vậy, em đã có phương hướng rồi.”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Anh ba, anh thật chẳng sao cả, lúc đầu mấy chúng em đều vì anh cả, giờ đây chúng em đầu tư hết tiền của vào khu đô thị mới Giang Thành rồi, mà anh lại phủi mông đi mất, anh xem có ai thiếu trách nhiệm như anh không chứ?”

Chu Hưng Quốc phụ họa: “Đúng thế, sao cậu lại vô trách nhiệm vậy? Nếu không phải vì cậu, thì mấy anh em cũng chẳng đi Đông Giang.”

Trương đại quan đương nhiên hiểu rằng họ cũng chỉ nói như vậy mà thôi, mấy đám người này đều là quái tinh cả, chỉ vì cảm tình anh em, chẳng lẽ không suy nghĩ đến lợi ích kinh tế ư? Có ma mới tin điều đó! Họ quyết định đầu tư vào Đông Giang, nguyên nhân chủ yếu là vì họ đánh giá cao sự phát triển tương lai của Đông Giang, cho rằng đầu tư vào Đông Giang có lợi, tình huynh đệ thì cũng có, nhưng Trương đại quan hiểu rõ rằng, thể diện của hắn cũng chưa lớn đến mức độ như vậy, hắn cười hà hà nói: “Là tôi sai rồi, tôi tự phạt mình một chén.”

Tiết Vĩ Đồng giơ ba ngón tay ra rồi nói: “Ba chén.”

Trương Dương nói: “Ba thì ba.”

Chu Hưng Quốc nói: “Với tửu lượng của cậu ấy, phạt rượu là vừa đúng điều cậu ta thích rồi.”

Trương Dương nói: “Anh cả, em gái, hai người hợp sức vào ăn hiếp tôi, thật ra tôi đi rồi cũng chẳng có ảnh hưởng gì với mọi người cả, bí thư Tần vẫn ở đó, chính sách của khu đô thị mới Đông Giang cũng chẳng thay đổi gì, hơn nữa, tỉnh trưởng Chu của chúng ta cũng đã qua đó rồi, anh ấy nói chuyện nhất định có trọng lượng hơn tôi chứ.”

Chu Hưng Quốc nói: “Tiểu tử nhà cậu ấy à, chỉ biết tự tìm lý do cho mình thôi.” Lúc này điện thoại của gã vang lên, là điện thoại của nhà gọi đến gọi hắn về.

Trương Dương vừa thấy vậy, liền bảo Chu Hưng Quốc mau về nhà, sắp sửa đến tết rồi, ai mà chẳng có nhiều việc, không có lý do gì cứ phải ở ngoài để chè chén cùng hắn, sau khi Chu Hưng Quốc đi khỏi, Tiết Vĩ Đồng nói: “Hai chúng ta đừng uống nữa, em dẫn anh đi xem ca nhạc nhé?”

Trương Dương chẳng có chút hứng thú nào, hắn lắc đầu nói: “Tối nay anh cũng có việc, hay là về sau rồi tính?”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Xì, buổi ca nhạc vào tối nay, Lê Thiên Vương của Hồng Kong!”

Trương đại quan nói: “Tháp Tháp Lý Thiên Vương anh đã nghe nói đến rồi, nhưng người ta là ở Trần Đường Quan, đã chạy qua Hồng Kong từ bao giờ thế?”

Tiết Vĩ Đồng biết rằng hắn hay nói linh tinh, bèn thờ dài nói: “Anh không đi thì thôi vậy, đúng rồi, mai là 30 tháng chạp rồi, hay là anh đến nhà em?”

Trương Dương nói: “Thôi, ngày cuối năm cả nhà em đoàn tụ ăn tết, anh quá đó làm gì. Hay là thế này, mồng một tết anh sẽ qua đó để chúc tết gia đình em.”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Được, em đợi điện thoại của anh đó.”

Hai người chia tay ở cửa, Trương Dương nhìn thời gian, giờ đã là tám giờ tối, hắn gọi điện cho Kiều Mộng Viện, hắn quyết định ở lại kinh thành ăn tết, nguyên nhân thực sự là vì thấy tình trạng của Kiều Mộng Viện khá tệ, không an tâm rời đi.

Nhưng điện thoại của Kiều Mộng Viện vẫn chưa mở máy, Trương Dương đoán rằng Kiều Mộng Viện chắc chắn muốn né tránh hắn, nghĩ đến việc hắn ở lại kinh thành ăn tết là vì Kiều Mộng Viện, nhưng người ta lại không xúc động, trong lòng Trương đại quan ít nhiều có chút thất vọng, bắt đầu nghĩ về việc liệu hắn có nên quay về hay không, giờ đây rời đi vẫn còn kịp. Suy nghĩ đó chỉ lóe lên trong chớp mắt, Trương đại quan làm gì luôn có đầu có cuối, hắn tin rằng sự lạnh lùng của Kiều Mộng Viện với hắn chỉ là vì cô muốn trốn tránh, chứ thật lòng cô không muốn làm như vậy, sự việc của Kiều Bằng Cử đã chứng minh, Kiều Mộng Viện là một người có thể hi sinh tất cả lợi ích cá nhân vì gia tộc, cũng có nghĩa là, cô rất có khả năng vì giúp Kiều gia vượt qua khó khăn hiện tại, đồng ý kết hôn với Chu Hưng Quốc, điều này rõ ràng là Trương Dương không thể chấp nhận, hắn nhất định phải tìm Kiều Mộng Viện nói chuyện cho ra lẽ.

Đã quyết định không rời đi, thì cũng phải báo với cha nuôi mẹ nuôi một tiếng, La Tuệ Ninh nghe nói Trương Dương ở lại kinh thành ăn tết cũng rất vui, bảo hắn nhất định phải đến ăn cơm đoàn viên với họ, Trương Dương biết rằng Văn Linh đã về, nếu như Văn Linh không ở kinh thành thì có lẽ hắn sẽ suy nghĩ đến việc qua đó, nhưng cô ấy đã ở đây, thì sự việc không còn như trước, Trương đại quan không muốn Văn Linh nhìn mình bằng con mắt thù hằn trong ngày tết thế này, rồi lại xảy ra một trận đại chiến võ lâm ở nhà phó thủ tướng Văn. Trương Dương chỉ nói rằng đã hứa ăn tết cùng người khác.

La Tuệ Ninh đương nhiên không tin, tết nhất thế này, ai mà chẳng về nhà ăn tết, đoán rằng Trương Dương nhất định là vì Văn Linh, thế là không tiếp tục miễn cưỡng hắn nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.