Chương trước
Chương sau
Khương Lượng nói: “Ma Hoàng là một loại thuốc, là nguyên liệu chủ yếu để chế tạo thuốc phiện!”

Kỳ Sơn hít vào một hơi, rồi thấp giọng nói: “Việc này thì có liên quan gì đến em trai tôi?”

Khương Lượng nói: “Số gỗ này là do Kỳ Sơn quyên góp cho Thu Hà Tự, chúng tôi đã điều tra qua về đơn mua hàng, người bán hàng chắc chắn là anh ta, giờ đây chúng tôi đã liên hệ với bên cảnh sát Bắc Hải để trợ giúp chúng tôi tìm Kỳ Phong, để xem chuyện này rốt cuộc bắt đầu từ đầu.”

Kỳ Sơn lắc lắc đầu nói: “Em trai tôi không thể nào làm chuyện này được, từ trước đến giờ nó đâu có dính dáng vào thuốc phiện, làm sao có thể bán thuốc phiện được, đội trưởng Khương, anh nghĩ mà xem, việc này không hề phù hợp với lô gic, nó làm việc này với mục đích gì chứ, tại sao lại phải đưa số nguyên liệu đó đến Thu Hà Tự? Chẳng lẽ chỉ là để làm tổn hại đến danh dự của Thu Hà Tự hay sao? Hai anh em chúng tôi không hề thiếu tiền, chúng tôi trước đó đã quyên góp cho Thu Hà Tự 2000000, Khương đội trưởng, việc này nhất định có người giở trò đằng sau, chắc chắn đây là một sự vu oan!” Kỳ Sơn rõ ràng đang rất xúc động.

Khương Lượng nói: “Có phải là vu oan hay không thì hiện tại chúng tôi vẫn chưa rõ, có điều, chúng tôi sẽ điều tra cho kỹ việc này, nếu như chắc chắn rằng việc này không liên quan gì đến em trai anh, chúng tôi nhất định sẽ lấy lại danh dự cho anh ấy.”

Kỳ Sơn nói: “Dù là người nào nhìn vào thì cũng thấy việc này thật quá đỗi hoang đường, không hề có bất cứ sự khả thi nào hết.” Nói đến đây, điện thoại của Kỳ Sơn vang lên. Gã nhấc điện thoại, rồi nghe luôn trước mặt Khương Lượng: “A lô!”

Đầu dây bên kia là tiếng nói yếu ớt của Kỳ Phong: “Anh ơi!”

Kỳ Sơn đứng dậy rồi nói: “Tiểu Phong, em đang ở đâu?” Khương Lượng nghe thấy gã gọi tên của Kỳ Phong ngay lập tức trở nên cảnh giác, có điều Kỳ Sơn vẫn trấn tĩnh như vậy, không hề có ý lảng tránh.

Kỳ Phong nói: “Anh ơi, em đi đây!”

Kỳ Sơn lớn tiếng nói: “Tiểu Phong, em hãy nghe anh nói, giờ đây anh đang ở cục cảnh sát, và đang xử lý việc của em, mọi người đều tin rằng em vô tội!” Kỳ Sơn ngoài mặt thì đang tỏ ra an ủi em trai, nhưng một mặt khác cũng nhắc nhở gã không được nói linh tinh, vì đây đang là cục cảnh sát.

Kỳ Phong khóc nói: “Anh, không được đâu, có người muốn hại em, đặt cái bẫy này để em chui vào, số gỗ đó là do em gửi, nhưng em không bán thuốc phiện, em thề rằng em không bán thuốc phiện.”

Kỳ Sơn nói: “Tiểu Phong, em phải bình tĩnh, em tin anh, tin vào cảnh sát, nhất định sẽ làm cho chuyện này được rõ ràng!”

“Anh, em xin lỗi anh.”

Đầu dây bên kia, Kỳ Phong đã cụp điện thoại.

Kỳ Sơn lớn tiếng hét lên: “Tiểu Phong, em nghe anh nói đã.”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút, Kỳ Sơn gọi điện lại đã không còn ai nhấc máy nữa.

Khương Lượng yên lặng nhìn Kỳ Sơn, Kỳ Sơn thất thần buông điện thoại xuống, rồi nói đầy xúc động: “Em trai tôi bị người ta hãm hại, tại sao các anh lại nghi oan một người tốt chứ? Tại sao lại phải ép nó đến đường chạy trốn?”

Khương Lượng nhìn Kỳ Sơn rồi bình tĩnh nói: “Không có ai nghi oan cho anh ta cả, chúng tôi chỉ muốn điều tra cho rõ ràng thôi, đến tận bây giờ người của chúng tôi vẫn chưa tìm được anh ta.”

Kỳ Sơn bình tĩnh nói: “Mặc dù tính tình em tôi hơi tùy tiện, nhưng nó không bao giờ làm việc gì phạm pháp, rốt cuộc là ai đang hại nó?”

Khương Lượng nói: “Kỳ tiên sinh, tôi nghĩ cốt yếu của việc này không nằm trên người Kỳ Phong, tôi hi vọng rằng anh có thể hỗ trợ phía cảnh sát chúng tôi, nhanh chóng liên lạc với Kỳ Phong, khuyên anh ta quay về, nếu như việc này thật sự là một vụ đổ oan, thì cũng cần phải nói cho rõ ràng.”

Kỳ Sơn nói: “Giờ đây nó sợ như vậy, làm sao tôi liên lạc được với nó?”

Khương Lượng nói: “Kỳ tiên sinh, vì sự an toàn của em trai anh, tôi nghĩ anh nên nghĩ tất cả mọi cách để tìm được anh ấy!”

Bàng Thanh Sơn thấy chiếc xe Phaeton ở đằng xa, gã dừng công việc lại, rồi khập khiễng bước về phía đó.

Kỳ Sơn đã xuống xe từ phia đằng xa, đến trước mặt Bàng Thanh Sơn.

Bàng Thanh Sơn cười nói: “Tôi đã bắt được mấy con ba ba, buổi trưa có thể nấu cho anh ăn!”

Thái độ của Kỳ Sơn rất nghiêm túc: “Lão Bàng, anh có thể phải đi một chuyến rồi!”

Bàng Thanh Sơn gật đầu nói: “Đi đâu?”

Kỳ Sơn chầm chậm bước đến bên hồ cá, Bàng Thanh Sơn khập khiễng đi theo đằng sau gã, rồi Kỳ Sơn nói: “Tiểu Phong gặp phải phiền phức, có người lợi dụng ma hoàng để vu oan cho nó buôn thuốc phiện, mục đích là để phía cảnh sát tập trung sự chú ý lên người tôi.”

“Có thể tìm thấy anh ấy ở đâu?”

Kỳ Sơn đưa cho Bàng Thanh Sơn một tờ giấy rồi nói: “Tôi đã từng nói cho nó, nếu như ở Bắc Hải gặp phải phiền phức gì, thì hãy trốn ở đây, Lão Bàng, tôi chỉ có một người em này, anh phải đảm bảo cho nó được an toàn.”

Bàng Thanh Sơn nhìn qua tờ giấy, sau đó nhét vào miệng, nhai rồi nuốt mất.

Kỳ Sơn không nói thêm câu nào nữa, gã bước lên xe, nhắm đôi mắt lại với dáng vẻ mệt mỏi.

Chiếc xe rời khỏi hồ cá, Kỳ Sơn thấp giọng nói: “Anh năm, có người đi theo không?”

“Không có!”

Kỳ Sơn nói: “Việc ma hoàng có liên quan đến số hàng hóa gần đây tuồn vào Đông Giang!”

“Tôi đã điều tra được một vài tin tức, có lẽ là Bang Tử đang làm!”

Kỳ Sơn nghiến răng nghiến lợi mắng: “Khốn kiếp! Anh ta dám không tuân theo hiệp ước của tôi!”

“Xem ra, anh ta muốn đẩy chúng ta ra rồi!”

Kỳ Sơn gật gật đầu, gã lấy ra một điện thoại khác trong túi, sau khi mở máy, gã gọi đến cho một số, điện thoại vang lên mấy tiếng, rồi đối phương nhấc máy, một âm thanh thâm trầm vang lên: “Có việc gì?”

Kỳ Sơn nói: “Số gỗ của Thu Hà Tự rất đắt đúng không?”

“Ồ? Nhận được rồi sao?” Thái độ của đối phương rất hòa nhã.

Kỳ Sơn nói: “Tại sao phải phá quy tắc? Tại sao phải hại em trai tôi?”

Đối phương cười hà hà nói: “Tôi đâu có phá quy tắc, vì quy tắc chính là do tôi nghĩ ra, anh kiếm đủ rồi, muốn rửa tay à? Muốn làm người tốt à? Ha ha ha, ý định tốt đẹp như vậy thật là hay ho đấy!”

Kỳ Sơn nói: “Số hàng gần đây tuồn vào Đông Giang là do các anh làm?”

“Đúng thì đã sao? Có người muốn mua hàng, anh không muốn làm còn có người khác muốn làm, đây chẳng phải là điều rất bình thường sao?”

Kỳ Sơn nói: “Anh đang mạo hiểm, cảnh sát để ý gắt gao thế này, mà anh lại kiên trì tiếp tục làm, đồng nghĩa với việc mạo hiểm tính mạng của tất cả mọi người.”

“Làm cái nghề như chúng tôi, vốn đã là lấy mạng để đặt cược, nếu chơi được thì anh chơi, chơi không được thì anh nhường đường, tự khắc có người đến chơi.”

Kỳ Sơn cười hà hà một tiếng rồi nói: “Cuối cùng đã nói ra suy nghĩ thật sự rồi, nói rằng tôi cản đường của anh, vì vậy các người đã đặt bẫy để hại tôi, muốn dồn sự chú ý của phía cảnh sát lên tôi.”

“Là do bản thân anh không muốn chơi, chẳng trách được người khác!”

Kỳ Sơn nói: “Anh có bao giờ nghĩ đến hậu quả chưa?”

Đối phương lại cười: “Câu này tôi phải hỏi anh mới phải.”

Kỳ Sơn nói: “Đây không phải là Hồng Kong! Anh phải cẩn thận hơn!”

“Người cần cẩn thận là anh mới phải!”

Kỳ Phong cúp điện thoại, gã nhìn cảnh đường phố lướt qua bên ngoài cửa sổ ô tô, rồi thấp giọng nói: “Quả nhiên là vấn đề của họ.”

“Có phải họ không đợi được nữa không?”

Kỳ Sơn lạnh lùng nói: “Không phải không đợi được nữa, mà là đã nhắm vào miếng thịt mỡ là Đông Giang này, họ muốn đá tôi ra ngoài, rồi xây dựng lại thị trường ở Đông Giang.”

“Anh định làm thế nào?”

“Anh năm, cần phải chuẩn bị đường lùi rồi.”

“Anh muốn đi sao?”

Kỳ Sơn lắc đầu nói: “Tìm được Tiểu Phong trước đã rồi hẵng hay, trong thời gian ngắn chúng không dám động đến tôi đâu, chúng có điểm yếu của tôi, trong tay tôi cũng có điểm yếu của chúng, nếu làm tôi tức giận, thì tất cả chơi bài ngửa với nhau, cùng lắm thì mọi người cùng chết!”

“Thật sự phải đi đến bước đó sao?”

Kỳ Sơn nói: “Dừng tất cả việc sản xuất lại, những việc làm ăn vòng ngoài cũng dừng lại hết.”

“Anh càng ngày càng cẩn thận rồi.”

Kỳ Sơn nói: “Mặc dù việc của Tiểu Phong là do chúng hãm hại, nhưng bên cảnh sát nhất định đã để ý đến tôi, gần đây cần phải dừng tất cả hoạt động lại, không thể để bên cạnh sát nắm được điểm yếu nào của tôi.”

“Vâng!”

“Anh năm, chúng ta đã làm đến tám năm, tôi đã kiếm đủ rồi, dù là giờ không làm nữa, thì đời chúng ta cũng chẳng phải lo lắng gì về cơm ăn áo mặc. Trước kia tôi luôn nghĩ, đợi một ngày khi tôi kiếm đủ tôi sẽ rút tay về, nhưng tôi kiếm càng được nhiều tiền, thì tôi càng không tìm được lý do gì để rút tay về. Giờ đây nghĩ lại, đều là do tôi quá đỗi tham lam!”

“Có một vài việc anh không thể nào quyết định được, con người ở trên giang hồ không thể nào làm theo ý mình.”

Kỳ Sơn cười nói: “Đám người Hồng Kong này quả thật quá tham lam, hợp tác với chúng, chỉ là lợi dụng chúng để làm lớn mà thôi, chỉ là muốn để chúng thu hút sự chú ý của cảnh sát, giờ đây không ngờ chúng lại dám phản lại tôi.”

“Anh định làm thế nào?” Đây đã là lần thứ hai Ngũ Ca hỏi gã.

Kỳ Sơn nói: “Chỉ cần Tiểu Phong không sao, chúng thích chơi thế nào thì chơi như vậy!”

Câu này đã lộ ra sự bất an của Kỳ Sơn, gã sợ rằng em trai mình xảy ra chuyện. Kỳ Sơn chỉ vào đằng trước rồi nói: “Cho tôi xuống ở đường Tiêu Tương đằng trước.”

Đoàn nhạc giao hưởng tỉnh ở đường Tiêu Tương, khi Kỳ Sơn và Lâm Tuyết Quyên yêu nhau, thường xuyên đến chỗ này, gã rất quen thuộc với con đường này, gã đã vô số lần đo chiều dài của con đường này, từ góc đường đến cánh cửa của đoàn nhạc giao hưởng tỉnh đúng 291 bước, bước của Kỳ Sơn rất chuẩn, ông cụ ở phòng bảo vệ cũng đã quen mặt Kỳ Sơn, cười gật đầu với gã.

Kỳ Sơn đều quen với từng người nơi đây, trước kia, thân phận của gã từng là bạn trai của Lâm Tuyết Quyên, nhưng đến bây giờ, thân phận của gã chỉ là một phú thương thích âm nhạc, chính vì có sự tài trợ của gã, đoàn nhạc giao hưởng tỉnh mới có thể tổ chức thành công nhiều đêm nhạc ở Đông Giang đến vậy.

Kỳ Sơn đến phòng đàn, nghe thấy tiếng đàn dương cầm vang lên bên trong, gã chầm chậm đẩy cửa bước vào.

Lâm Tuyết Quyên đang ở đó đánh một bản nhạc niềm vui nỗi buồn của tình yêu.

Kỳ Sơn tựa vào cửa, mỉm cười nhìn Lâm Tuyết Quyên, cô vẫn chú tâm như thế, nhất cử nhất động của cô vẫn nho nhã hấp dẫn người ta như thế, vẫn giống như trước kia, trong lòng Kỳ Sơn, dáng vóc của Lâm Tuyết Quyên vẫn như lần đầu gã gặp, chưa hề thay đổi chút nào.

Kỳ Sơn nhắm đôi mắt thưởng thức tiếng nhạc du dương, cảm xúc của gã biến đổi theo điệu nhạc, gã nhớ về quá khứ giữa họ, trong mùa xuân tràn ngập ánh mặt trời, họ cười rạng rõ đuổi bắt nhau trong cánh đồng hoa cải vàng ươm, tiếng cười của Lâm Tuyết Quyên vang vọng trong ký ức của gã, rất rõ ràng, gã nhớ đến từng thái độ, từng nét mặt của cô ấy, nhớ nụ hôn của cô ấy, nhớ những lời nói thì thầm của cô ấy…

Tiếng đàn đột ngột dừng lại, Kỳ Sơn từ trong mộng cảnh về lại hiện thực, gã vẫn nhắm hai mắt, tìm lại những ký ức tàn dư trong đầu, tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên bên tai.

Kỳ Sơn mở hai mắt, ngay lập tức đã bắt gặp ánh mắt quan tâm của Lâm Tuyết Quyên: “Kỳ Sơn, anh sao thế?”

Mặc dù hai người họ không thể đến được với nhau, nhưng không có ai hiểu đối phương bằng họ, chỉ nhìn Kỳ Sơn một chút, Lâm Tuyết Quyên đã đoán chắc rằng Kỳ Sơn nhất định có tâm sự.

Kỳ Sơn mỉm cười nói: “Không sao đâu, đột nhiên anh muốn nghe em đánh đàn, vì thế đã đến đây!”

Lâm Tuyết Quyên không tin lời của gã, từ ánh mắt của Kỳ Sơn, cô đã nhận ra rằng Kỳ Sơn lòng đầy tâm sự, liền nhẹ nhàng nói: “Ánh mắt của anh không lừa nổi em đâu!”

Kỳ Sơn cười bước đến, đến trước cây đàn dương cầm, gã ngồi xuống, tay gã gõ nhẹ nhẹ trên những phím đàn, một âm thanh vang lên trong phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.