Chương trước
Chương sau
Kì Sơn ngồi lên chiếc xe của mình, yên lặng nhìn đám kí giả đang ngày càng đông lên ở trước cửa khách sạn Tuệ Nguyên, bọn họ khí thế hừng hực, những âm thanh khảng khái đòi công bằng không ngừng vang lên. Trên khóe môi Kì Sơn chợt lộ ra một nụ cười đắc ý, làm cho người ta mắc bẫy sẽ có cảm giác rất mãn nguyện, đặc biệt là sau khi âm mưu đã được thực hiện thành công. Người bảo vệ đánh kí giả Vũ Ý và phóng viên ảnh là do y phái tới, tìm một bộ quần áo bảo vệ không có gì là khó,, bên trên cũng không có kí hiệu phòng đồ giả nào, đánh người rồi bỏ chạy trong thời gian cực ngắn là xong, hai kí giả này đều là người vô tội, có điều Kì Sơn cũng đã giao phó rõ ràng trước, đánh người không được quá nặng, cần phải làm cho bọn họ bị thương ở bên ngoài.

Vốn Kì Sơn định lợi dụng chuyện ăn trộm điện nước để đánh một đòn vào Tuệ Nguyên, nhưng không ngờ thế lực đứng đằng sau Khang Thành và Lương Tư lại lớn hơn tưởng tượng của y, lại có thể can dự vào được giới truyền thông, khống chế được tin tức này.

Kì Sơn tuy cũng có một ông chú thị trưởng, nhưng y có thể tự làm được, không thích mượn tay người khác, y khác với Trương Dương, y làm việc không cầu quang minh chính đại, nhưng cầu trong một thời gian ngắn mà đạt được hiệu quả cao nhất, y cảm thấy rất hài lòng với kết quả trước mắt. Việc này y không nói cho Trương Dương biết, cũng không nói cho bất kì ai biết, từ khi trực giác của y đối với Trương Dương, Trương Dương chắc sẽ không đồng ý để cho y làm như vậy, tuy Trương Dương vào một lúc nào đó cũng sẽ giở một vài thủ đoạn ra, nhưng gã cũng phải có tính toán riêng của mình.

Kì Sơn sẽ không dùng tiêu chuẩn đạo đức để trói buộc bản thân mình, đặc biệt là lúc đối mặt với kẻ địch.

Kì Sơn đóng cửa sổ xe lại, dựa vào ghế, thấp giọng nói: “Ngũ Ca, đi.” Chiếc xe bắt đầu khởi động, Kì Sơn nói: “Đến bệnh viện nhân dân khu Tây Thành.”

Ngũ Ca ừ một tiếng rồi đi.

Kì Sơn nói: “mấy người bọn họ đi cả rồi chứ?”

“Đi rồi, sau khi hoàn thành việc xong đã trở về, đều không phải là người bản địa nên không thể tra ra.”

Kì Sơn gật đầu hài lòng: “Gần đây có rất nhiều hàng hóa mới vào thị trường, cậu đi tra xem rốt cuộc là người nào làm?”

“Vâng.”

Kì Sơn nhắm hai mắt: “địa bàn của tôi tuyệt đối không cho phép cho bất kì người nào bước vào.”

“Anh Sơn, chuyện làm ăn ở Đông Giang đã dừng rất lâu rồi, chúng ta không cung cấp hàng hóa, những người khác được nhiên sẽ nghĩ cách, nhu cầu thị trường đều ở đây.” …………………………….. Trương Dương cười nói: “Chân trước tôi vừa đến thì chân sau anh cũng đã đi theo tới rồi.”

Vũ Ý đeo kính đen, cô ấy bị thương một chút ở trên đầu, con cái yêu quý nhất chính là khuôn mặt, việc này đã gây ra một số ảnh hưởng không nhỏ đến tinh thần của cô ấy.

Kì Sơn đặt bó hoa tươi lên trên bàn, quan tâm nói: “Cô Vũ, sao rồi? vết thương của cô có nặng lắm không?”

Vũ Ý nói: “Không nặng, bác sĩ đã kiểm tra cả toàn diện rồi, chỉ bị thương ngoài da thôi.”

Kì Sơn thở dài nói: “kẻ nào mà độc ác thế, lại dám ra tay mạnh như thế với một nữ kí giả xinh đẹp như hoa thế này?”

Vũ Ý nói: “trước đây không được coi như là đẹp như hoa, bây giờ càng không thể coi là như hoa được, tàn hoa bại liễu cũng chẳng bằng.” nói đến đây cô bất giác cười lên một tiếng, người con gái này cũng thật kiên cường.

Trương Dương nói: “Cố gắng điều trị vết thương đi, đừng nghĩ nhiều nữa, phải tin tưởng vào công an của chúng ta, nhất định sẽ nhanh chóng phá được cái án này, sẽ bắt chúng về trừng trị.”

Kì Sơn nói: “không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa, đợi hai ba ngày nữa cô khỏe rồi tôi sẽ mời cô ăn cơm.”

Vũ Ý cười nói: “Được thôi, một chút vết thương này không thể dọa được tôi đâu, hai ba ngày khác tôi sẽ lại là một hảo hán.”

Trương Dương và Kì Sơn rời khỏi phòng bệnh, Trương Dương cười nói: “Lần này khách sạn Tuệ Nguyên xong rồi, lại dám đánh người, chọc giận cả giới truyền thông Bình Hải này.”

Kì Sơn nói: “Chủ nhiệm Trương, đúng là trong họa có phúc.”

Trương Dương nói: “Anh có cảm thấy chuyện này đến thật đúng lúc không? Theo lí mà nói Khang Thành và Lương Tư cũng đều là những nhân sĩ tinh anh trên thương trường, tại sao lại làm ra chuyện hồ đồ như thế này được?”

Kì Sơn nói: “nhân có thất thủ, mã có thất đề, nói không chừng đầu óc bọn họ vừa mới đứt mạch.”

Trương Dương nói: “Theo lý mà nói sẽ không phải như vậy, Kì Sơn, anh nói xem chuyện này liệu có phải là có người cố ý hãm hại bọn họ không?”

Kì Sơn một mặt vô tội nói: “Cậu chắc không phải cảm thấy chuyện này là do tôi làm chứ?”

Trương Dương nói: “có phải anh làm không tôi không biết, nhưng bây giờ ngoài kia có rất nhiều người nghĩ là do tôi làm, anh nói xem rốt cuộc là ai? Người này thật là cao thủ, không những làm cho phía khách sạn Tuệ nguyên ngậm hoàng liên mà còn làm cho tôi phải gánh thay tội.”

Kì Sơn nói: “chủ nhiệm Trương, cậu quen tôi lâu như vậy rồi, tôi có phải là loại người không có trách nhiệm như vậy không?”

Trương Dương cười nói: “Bất luận như thế nào lần này chúng ta cũng coi như đã đạt được mục đích rồi, tôi muốn xem xem phía khách sạn Tuệ Nguyên bọn họ sẽ giải quyết như thế nào.”

Lương Tư cuối cùng cũng biết sự đáng sợ của dư luận, sau sự việc kí giả nhật báo Đông nam bị đánh thì nguyên bản bài báo viết về khách sạn Tuệ Nguyên lần trước bị Khổng Nguyên khống chế không cho đăng cũng được đăng lên, không những chuyện khách sạn Tuệ Nguyên ăn cắp điện nước trở thành trọng điểm báo cáo, mà tin tức bảo vệ của bọn họ đánh kí giả dường như cũng trở thành tiêu điểm nóng nhất của tất cả các báo.

Điều làm Lương Tư đau đầu nhất lại chính là vào lúc này lại không thể liên lạc được với Khang Thành, là cổ đông lớn nhất của Tuệ Nguyên, trong lúc sự việc trở nên nghiêm trọng nhất mà gã là trốn chạy, sự công kích cực mạnh của giới truyền thông đang không ngừng phát triển hướng về phía Tuệ Nguyên, mà mục tiêu lúc này của họ chính là Lương Tư, rất nhiều báo đài đưa tin anh rể của cô ta là cục trưởng cục điện lực tỉnh Lưu Hiểu Trung, thân làm người thân của quan cao điện lực lại biết pháp mà phạm pháp, ăn trộm điện gây nên ảnh hưởng cực lớn đến xã hội.

Cục trưởng cục điện lực Lưu Hiểu Trung trong lúc này để xóa bỏ được liên can đã tỏ thái độ rất rõ ràng trong hội nghị cấp cao là sẽ xử lí nghiêm khắc đối với hành vi ăn cắp điện của khách sạn Tuệ Nguyên, tuyệt đối sẽ không vì Lương Tư là người thân mà bỏ qua. Tuy thái độ của Lưu Hiểu Trung rất kiên quyết, nhưng những lời đồn đại bất lợi cho y vẫn không ngừng truyền đi, chỉ nội trong hai ngày Lưu Hiểu Trung đã hiểu được sâu sắc cái gì gọi là tường cao đứng trước nhiều người cũng sẽ đổ, những lời tố cáo hắn trong thời gian ngắn cũng bùng nổ. có những tin tố cáo được gửi thẳng đến kỉ ủy tỉnh Bình Hải, còn có một số gửi đến kỉ ủy trung ương.

Trong hội nghị thường ủy kỉ ủy tỉnh, bí thư kỉ ủy tỉnh Bình Hải Lưu Lợi đã nhấn mạnh đến chuyện này. Trước đây Lưu Lợi đã từng đảm nhiệm chủ nhiệm trong kỉ ủy trung ương, ông ấy đã làm việc nhiều năm trong kỉ ủy trung ương, mối quan hệ với thượng cao không ít, có một số chuyện vừa mới báo lên trên thì đã được phản hồi lại, Lưu Lợi là người vô cùng cương trực, thời gian ông ấy đến Bình Hải tuy không dài, nhưng lại gây dựng lên được hình tượng bao công thiết diện vô tư trong đội ngũ cán bộ Bình Hài.

Lưu Lợi đập bàn nói: “chuyện xảy ra gần đây mọi người đều biết rồi.” ông chỉ vào một xấp thư tố cáo dày cộp trên bàn nói: “Nhưng tài liệu tố cáo này đều liên quan đến cục trưởng cục điện lực Lưu Hiểu Trung.”

Phó bí thư kỉ ủy tỉnh Hà Bình nói: “Thật kì lạ, trước đây con người Lưu Hiểu Trung luôn không tồi, mấy năm gần đây không hề nhận được bất cứ tố cáo hay báo cáo nào liên quan đến đồng chí ấy, sao đột nhiên lại nhiều như vậy?”

Lưu Lợi nói: “Kìm nén càng lâu thì bộc phát càng mạnh.”

Phó bí thư kỉ ủy tỉnh, phó sở trưởng giám sát Lưu Nhạn Hồng nói: “Việc này tôi cũng nghe nói một chút, hiện nay nội bộ hệ thống điện lực đang làm rất lớn, cục điện lực lần này đã tổ chức kiểm tra đột xuất, kết quả tra ra mấy hộ ăn trộm điện lớn đều có liên can đến hệ thống điện lực, lấy Tuệ Nguyên ra làm ví dụ, đại cổ đông của Tuệ Nguyên Lương Tư chính là em vợ của cục trưởng cục điện lực Lưu Tiểu Trung, tra đến đầu cô ta, lần này Lưu hiểu Trung đã bê đá đập vào chân mình, trở thành trò cười cho hệ thống điện lực.

Lưu Lợi nói: “Nhưng theo như tình hình tôi được biết, đầu tiên là Tuệ Nguyên bị điều tra ra, sau đó đồng chí ấy mới tổ chức kiểm tra đột xuất, mục đích chính là chuyển rời sự chú ý của công chúng.”

Lưu Nhạn Hồng nói: “Tôi cũng đã nghe nói rồi, vì chuyện này, giới truyền thông đã đến Tuệ Nguyên phỏng vấn, nhưng phía khách sạn Tuệ Nguyên lại đánh kí giả, bây giờ giới tin tức truyền thông Bình Hải đều đang dùng ngòi bút để công kích Tuệ Nguyên, hơn nữa đa số đều lấy chuyện ăn trộm điện làm chủ đề.”

Lưu Lợi nói: “Việc này đã gây chú ý của kỉ ủy trung ương, kỉ ủy trung ương đã giao quyền cho tôi, yêu cầu chúng ta phải nhanh chóng điều tra ra chuyện này, phải nhanh chóng dẹp yên được chuyện này, việc này đã tạo nên ảnh hưởng xấu tới xã hội.”

Lưu Yến Hồng nói: “tình hình của cục điện lực rất đặc biệt, bọn họ đều tự quản lí, nếu kỉ ủy địa phương chúng ta nhúng tay vào, sau này liệu có gây ra những phiền phức không cần có không?”

Lưu Lợi nói: “Không có phiền phức gì cả, chúng ta hiểu về tình hình địa phương, điều tra sẽ dễ dàng hơn một chút, đồng chí Nhạn Hồng, việc này giao cho đồng chí điều tra, phải nhanh chóng điều tra ra ngọn ngành của chuyện này, nhất định phải tìm ra người chịu trách nhiệm, không thể đổ oan cho một đồng chí tốt, cũng không thể để lọt một phần tử xấu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.