Chương trước
Chương sau
Trương đại quan nhìn sang Kỳ Sơn, tên này rõ ràng đang ám thị với hắn, Khang Thành dù có thế nào cũng không thể giống với dượng của gã được, Kỳ Sơn đã nói rất rõ ràng, đang ám thị rằng Khang Thành chính là con riêng của Khổng Nguyên, Trương Dương không hề cảm thấy kỳ lạ, Khổng Nguyên là loại háo sắc như vậy, nhất định sẽ có thể làm ra chuyện ngầm quan hệ với em vợ. Nếu như đây là sự thật, thì Không Nguyên nhất định sẽ ra mặt vì Khang Thành. Trương đại quan liền cảm thán nói: “Thật là loạn quá!” Kỳ Sơn cười nói: “Tôi cũng thấy loạn rồi, tôi còn nghe nói khách sạn Tuệ Nguyên đã trở thành khách sạn điện lực, tất cả việc ăn uống chiêu đãi của hệ thống điện lực đều chỉ định làm ở đây, cục điện lực tỉnh nếu như ăn ở chỗ khác thì không thể nào đưa hóa đơn cho cục được, những điều tôi nói đều là tin đồn,chỉ để tham khảo thôi nhé.”

Trương Dương nói: “Giờ đây quan hệ giữa anh rể và em vợ đều tốt như vậy sao?” Khi nói đến đây hắn tự nhiên nghĩ đến Cố Dưỡng Dưỡng, đúng thật, thời đại bây giờ, nếu như không có chút ám muội với em vợ thì đúng là không dám nói rằng là anh rể của người ta!

Kỳ Sơn cười nói: “Tôi chưa nói gì đâu nhé.”

Hai người nói nói cười một lúc đã đến khách sạn Tuệ Nguyên, Trương Dương vừa xuống xe đã nhận được điện thoại của Lương Thành Long, Lương Thành Long vừa thấy hắn nhấc máy liền nói: “Này, sao anh không nghe điện thoại của tôi cơ chứ?”

Trương Dương cười nói: “Chẳng phải tôi đã nghe rồi đấy sao?” Hắn nhìn bốn phía rồi nói: “Có gì thì để gặp mặt rồi nói, chẳng phải anh cũng đến Tuệ Nguyên ăn cơm sao?”

Lương Thành Long nói: “Mấy việc đó của các anh tôi chẳng thèm quản đâu, tối nay tôi có khách hàng quan trọng, không đến được.”

Trương Dương đoán rằng Lương Thành Long sợ đến lúc đó sẽ phát sinh xung đột, gã là bạn chung của cả hai bên không tránh khỏi khó xử, vì vậy tránh mặt cho xong. Trương Dương nói: “Xảo quyệt lắm, tiểu tử nhà anh sợ tối nay không nói được chứ gì.”

Lương Thành Long cười một tiếng rồi nói: “Người anh em, tôi thật sự đứng về phía anh, nhưng tôi và Lương Tư cũng là bạn mấy năm nay rồi, trước đó còn hợp tác với nhau nữa, tôi không tiện ra mặt.”

Trương Dương gật đầu nói: “Tôi hiểu!” Lương Thành Long chọn như vậy chứng minh tên này cũng rất thông minh, gã lựa chọn cách tránh mặt với không làm đắc tội cả hai bên.

Có điều Lương Thành Long vẫn khuyên Trương Dương một câu trong điện thoại: “Chỗ nào tha thứ được thì hãy tha thứ, Trương Dương, người ta đã chủ động cúi đầu rồi, anh đừng có cố truy cứu nữa.”

Trương Dương cười nói: “Anh yên tâm, chuyện này tôi chắc mẩm!”

Cụp điện thoại, thấy Lương Tư đã đứng ở cửa chờ rồi, tối nay cô đã mặc một bộ xường xám màu tím, làm cho cơ thể của cô ra trông rất đẹp, mặc dù cô ta không thể coi là trẻ, nhưng cô ta hiểu cách làm thế nào để thể hiện thế mạnh của mình, biểu hiện nét nữ tính của một người thiếu phụ, cần phải biết điều này có lực sát thương rất mạnh đối với đàn ông, đặc biệt là đàn ông già.

Mặc dù trong lòng Lương Tư rất ghét Trương Dương, nhưng trên mặt vẫn tươi cười: “Chủ nhiệm Trương thật là đúng giờ!” Rồi lại quay sang nhìn Kỳ Sơn: “Tổng giám đốc Kỳ cũng đến rồi!”

Kỳ Sơn cười nói: “Không mời mà đến, chủ nhiệm Trương cứ bắt tôi đến tiếp rượu với anh ấy.”

Lương Tư thầm chửi, Kỳ Sơn nhà anh là loại người gì tôi còn không rõ hay sao? Rõ ràng là mượn gió bẻ măng, muốn nhân cơ hội Trương Dương ở đây để gây chuyện, làm người sao lại hiểm độc vậy chứ? Nhưng ngoài miệng lại nói rất giả tạo: “Hoan nghênh, hoan nghênh!”

Kỳ Sơn dám đến đây là đã không sợ đắc tội Lương Tư và Khang Thành, thật ra khi gã quyết định đứng về phía Trương Dương là đã chuẩn bị sẵn về việc trở mặt với Khang Thành rồi, mặc dù gã dậu đổ bìm leo theo Trương Dương, nhưng không có nghĩa rằng Kỳ Sơn có thể ứu hiếp người khác tùy tiện, loại nhân vật như Khang Thành và Lương Tư vẫn chưa đủ đẳng cấp.

Lương Tư dẫn họ đến Hoa Hương Các, ông chủ khách sạn Tuệ Nguyên là Khang Thành đã đợi ở đó rồi, Khang Thành năm nay 29 tuổi, người không cao, trông hơi béo, trên gương mặt trắng tròn đeo một gọng kính sắt màu vàng, Kỳ Sơn và Khang Thành đã gặp nhau không chỉ một lần, biết rằng mặt tên này mặc dù trông thư sinh nho nhã, nhưng thật ra lại là một kẻ cực kỳ kiệt sỉ, và vô lại nữa! Đến tận bây giờ gã vẫn còn nợ Kỳ Sơn đến bảy tám trăm vạn Tệ.

Mặc dù Khang Thành cười hài hòa, nhưng gã cũng không có những động tác thân mật, thậm chí còn không đứng dậy đón, gã cũng là một người trẻ tuổi sự nghiệp thành công, khách sạn Tuệ Nguyên và thực phủ Giang Nam chỉ là một phần trong sự nghiệp của gã, trọng tâm của sự nghiệp gã đặt ở Thượng Hải, người trẻ tuổi như hắn đã có nhiều tiền như vậy, đương nhiên hắn phải tự tin hơn đại đa số người khác, trong mắt gã, Kỳ Sơn cũng được, Trương Dương cũng thế, những người này đều không bằng gã, mặc dù nghe nói rất nhiều về họ, nhưng những việc đó không thể trở thành lý do để gã đứng ra chịu trách nhiệm, đặc biệt là Trương Dương, người đã từng thuê người tát vào mặt dượng của gã, Lương Thành càng cảm thấy thù hận, từ khi gã biết chuyện đó, gã đã muốn tìm lại công bằng cho dượng, không có dượng Khổng Nguyên, thì không có Khang Thành của ngày hôm nay, tất cả những điều dượng làm cho gã là vô cùng to lớn, đó là người mà Khang Thành kính trọng nhất đời này.

Lương Tư cũng nhận ra thái độ hôm nay của Khang Thành hơi lạnh nhạt, đây không phải là một hiện tượng tốt, Trương Dương và Kỳ Sơn đều không có ý đồ gì tốt, và chẳng có ai là người dễ gây sự hết, mặc dù Khang Thành cũng có chút thực lực, nhưng vừa bắt đầu đã ra vẻ không hữu hảo thế này, có lẽ sẽ làm cho sự việc này ngày càng phức tạp hơn.

Mặc dù trên mặt Khang Thành cười tươi, nhưng Lương Tư biết rằng, Khang Thành không hề để ý đến hai vị này. Lương Tư nói: “Tổng giám đốc Khang, chủ nhiệm Trương và ông chủ Kỳ đến rồi.”

Khang Thành mỉm cười gật đầu nói: “Ngồi đi!” Thậm chí gã còn không dùng cả từ “Mời”.

Trương Dương và Kỳ Sơn ngồi xuống, Trương đại quan nhìn Khang Thành hơi hứng thú, rồi rất nhanh tìm thấy nhiều đường nét quen thuộc trên mặt gã, Kỳ Sơn nói không sai, Khang Thành trông rất giống dượng của gã.

Lương Tư cười nói: “Mọi người đều đã quen nhau cả rồi, có lẽ không cần tôi phải giới thiệu nữa.”

Trương Dương nói: “Tôi thật sự không quen vị tổng giám đốc Khang này!” Trương đại quan cười hì hì nhìn Khang Thành, tên này cũng là một nhân vật con cháu nhà quan, mặc dù không có danh phận, nhưng tình hình thực tế là như vậy.

Khang Thành nói: “Tôi chưa từng gặp chủ nhiệm Trương.”

Lương Tư nói: “Trước lạ sau quen thôi mà, lần sau gặp mặt nhau là thành bạn của nhau thôi.”

Trương đại quan cầm cốc trà lên uống một ngụm, rồi cười nói: “Có những người vừa gặp đã thành bạn thân thiết không gì không chia sẻ với nhau, nhưng có những người dù đã quen nhau cả đời, nhưng vẫn xa lạ, duyên phận là thứ rất khó nói.”

Khang Thành cười nói: “Chủ nhiệm Trương và Tô Viện Viện có quan hệ gì với nhau?” Gã vào luôn chủ đề chính.

Trương Dương nói: “Tô Viện Viện là bạn gái của người anh em của tôi, cũng được coi là chị dâu tương lai của tôi.”

Khang Thành gật đầu nói: “Sự việc của cô ấy chúng tôi rất lấy làm tiếc, sau khi chủ nhiệm Trương nói việc này ra, chúng tôi đã thương lượng rồi, và quyết định xử lý thế này, chúng tôi sẽ phụ trách toàn bộ tiền phát sinh trong quá trình trị thương của Tô Viện Viện, trong thời gian dưỡng bệnh của cô ấy vẫn phát tiền lương như bình thường, cho cô ấy 50000 Nhân Dân Tệ tiền bồi thường tinh thần, cảnh cáo Tông Văn Tuấn về những lời không trách nhiệm trước đó.”

Trương Dương cười.

Khang Thành cũng cười: “Chủ nhiệm Trương có hài lòng với kết quả xử lý thế này không?” Gã cho rằng mình đã nhượng bộ ở mức độ lớn nhất rồi, mặc dù gã không hề thích Trương Dương, nhưng vì đại cục, gã vẫn cố gắng nhượng bộ hết sức.

Trương đại quan trả lời gọn lỏn: “Không hài lòng!”

Khang Thành hơi ngớ người.

Lương Tư cười nói: “Chủ nhiệm Trương, có gì không hài lòng anh cứ nói, chúng ta đều là người một nhà cả, cứ nói thẳng thắn, nếu giải quyết được sẽ giải quyết ngay.” Cô ta bảo người phục vụ dọn thức ăn lên.

Trương Dương nói: “Tổng giám đốc Lương, có lẽ cô vẫn chưa nói rõ ý của tôi, điều tôi muốn là đòi lại công bằng cho Tô Viện Viện, chứ còn tiền thuốc thang, tiền đền bù tổn thất tinh thần, vốn dĩ mấy thứ này các cô nên chịu trách nhiệm, Tô Viện Viện đến làm việc ở khách sạn các cô, là chủ khách sạn, các cô nên phụ trách an toàn nhân sinh của cô ấy, đây cũng là yêu cầu cơ bản nhất, trên thực tế, các cô chưa hề làm được điều đó.”

Khang Thành nói: “Chủ nhiệm Trương, sự việc đã xảy ra rồi, những điều chúng ta nên làm là đối mặt với vấn đề, giải quyết vấn đề, trên thực tế, chúng tôi đã làm như vậy rồi.”

Trương Dương nói: “Vậy được, anh nói cho tôi biết, ai đã làm Tô Viện Viện bị bỏng?”

Khang Thành nói: “Đã nói là khách, người ta không cẩn thận động vào cốc nước nóng, có phải là cố ý đâu, hơn nữa khách sạn chúng tôi đâu có phải là cơ quan chấp hành luật pháp, chúng tôi làm sao có thể bắt khách lại được?”

Lương Tư nói: “chủ nhiệm Trương, hay là chúng ta ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói chuyện.” Cô đã nhận ra Khang Thành không phục Trương Dương, sợ rằng sẽ xảy ra xung đột ngay tại hiện trường, nên mượn cớ ăn cơm uống rượu để hòa hoãn không khí.

Trương Dương cười nói: "Tôi hôm nay tới là để nói chuyện, vấn đề vẫn chưa nói rõ ràng, ăn cơm cái gì?"

Khang Thành nói: "Chủ nhiệm Trương, bên phía khách sạn chúng tôi đã làm tận tình tận nghĩa rồi, Tô Viện Viện chẳng qua một nhân công của chúng tôi, cô ấy phải lấy lợi ích của khách sạn đặt lên hàng đầu."

Kỳ Sơn nói: "Lời này tôi đồng ý, nhân công nên giữ gìn lợi ích của khách sạn, nhưng khi lợi ích của nhân công đã bị xâm phạm, khách sạn hình như cũng phải bảo vệ lợi ích của nhân công, tổng giám đốc Khang, tôi thấy mâu thuẫn của chuyện này không hề nằm ở các anh cùng chủ nhiệm Trương, rốt cuộc là ai làm bỏng bỏng Tô Viện Viện? Anh nói ra là được rồi."

Khang Thành lạnh lùng nhìn Kỳ Sơn, thầm nghĩ chuyện này có liên quan quái gì đến anh, anh hôm nay đến chính là đi theo làm loạn, bởi vì ông đây nợ anh tiền, cho nên anh đến đây đổ dầu vào lửa cố ý trả thù, vốn đã không muốn trả cho anh khoán tiền cuối, anh làm như vậy, muốn lấy lại tiền tiền càng lại khó khăn càng thêm khó khăn.

Trương Dương nói: "Ai làm bỏng Tô Viện Viện, phải đứng ra nói cho ra lẽ với tôi."

Khang Thành nói: "Chủ nhiệm Trương, điều bên phía khách sạn chúng tôi có thể làm chỉ có này đó, về phần anh nhất định phải truy cứu là ai làm bỏng Tô Viện Viện, tôi thấy chuyện này anh không nên tìm chúng tôi, nên đi tìm cảnh sát, chúng tôi đã điều tra rất rõ ràng, Tô Viện Viện bị bỏng chỉ là việc ngoài ý muốn, nếu như anh khăng khăng là khách cố ý làm bỏng cô ấy, như vậy anh chỉ có thể đi báo cảnh sát, tôi cũng không có biện pháp khác."

Trương Dương nói: "Ý của anh là chuyện này không có liên quan gì với các người?"

Khang Thành gật đầu nói: "Không liên quan gì, Tôi lấy ra thành ý đến nói chuyện với anh, nhưng xem ra chủ nhiệm Trương không hề cảm kích." Trong lời của Khang Thành vẫn có chút ngạo khí của.

Trương Dương cười hà hà nói: "Thật là mẹ kiếp chẳng ra sao cả! Tôi còn tưởng rằng các ngươi bảo tôi lại đây có thể có lời nói công bằng, xem ra tôi đánh giá cao các người rồi."

Khang Thành nhìn Trương Dương, trên mặt đã không có bất cứ nụ cười nào rồi.

Trương Dương nói: "Anh cho rằng mấy vạn Tệ là có thể đem Tô Viện Viện đuổi ra khỏi cửa rồi sao? Tổng giám đốc Khang, xem ra anh không biết tôi, Tôi phải giúp Tô Viện Viện lấy lại công bằng, tôi quyết không phải muốn tiền, tôi là muốn xem xem, tại Đông Giang này ai dám khi dễ chị dâu tương lai của tôi, tôi muốn chính là cái khẩu khí này, có tiền là giỏi à, anh cho rằng dùng tiền là có thể giải quyết chuyện này à? Hà hà! Được, vốn tôi nghĩ tìm ra người khởi xướng chuyện này, cho hắn gọi bài học là xong, nhưng các ngươi chơi trò này với tôi." Ánh mắt của Trương đại quan sắc như dao bàn bắn về phía Lương Tư, thấy vậy Lương Tư không rét mà run.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.