Chương trước
Chương sau
Trương Dương nắm lấy tay trái của Trần Tuyết, da của cô lạnh như một khối băng vậy, người cô không ngừng run rẩy.

Tiểu Lạt Ma Đa Cát nói: “Trương đại ca, anh có thể đi đến phòng thiền thứ hai ở phí trái.”

Trương Dương gật đầu, rồi ôm Trần Tuyết đi ra ngoài.

Sau khi Trương Dương rời đi, ánh mắt của Ân Thiền pháp sư trơ rlaij trên người sư đệ của y là Tang Khôn.

Tang Khôn đã bôi thuốc hắc ngọc đoạn cho con trai mình, lúc này đang ôm lấy cơ thể của Mạt Gia, trên mặt đầy sự hối hận và bi thương.

Ân Thiền pháp sư nói: “Sư đệ, tôi đã bảo anh từ lâu rồi, thù hận cuối cùng cũng chỉ làm tổn thương đến chính bản thân anh thôi, tại sao anh cứ không nghe.”

Tang Khôn nói: “Sư huynh, tôi sai rồi!”

Ân Thiền sư nói: “Những điều anh làm hôm nay không thích hợp để anh ở lại chùa Ni Lặc nữa rồi, sau khi vết thương của Mạt Gia hồi phục, anh hãy đem theo nó xuống núi đi.”

Tang Khôn buông con trai ra, quỳ xuống đất, khóc lóc nói: “Sư huynh, tôi biết tôi sai rồi…”

Ân Thiền sư thở dài một hơi rồi nói: “Nếu biết sớm thế này, thì ban đầu hà tất phải làm thế?”

Lò sưởi làm cho phòng thiền ấm áp như mùa xuân, trên đỉnh Everest, có thể hưởng thụ ánh lửa và sự ấm áp thế này là một điều khó kiếm. Trương Dương đặt Trần Tuyết nằm xuống trên nền thảm lông dê, rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi đã dùng Kim Châm Thích Huyết phát huy nội lực của Văn Linh, uy lực của Tu La Chưởng cô ta sử dụng trên người cô đã tăng gấp đôi so với lúc bình thường, cô không đánh giá rõ về thực lực của cô ta, nên mới phán đoán sai, nói ra thì là tôi đã hại cô.”

Trần Tuyết run lập cập nói: “Sinh Tử Ấn của tôi…., chỉ là luyện được cái mẽ thôi…., lần trước dọa được cô ta chạy đi….chỉ là do may mắn. Lần này cô ta….Cô ta thật sự đánh đến rồi…” Lông mày của cô ấy đóng cả thành băng, Tu La Chưởng của Văn Linh quả thật lợi hại, sát thương với cô ấy là rất lớn, lúc này, hàn khí trong cơ thể hoàn toàn phát tác ra ngoài.

Trương Dương nói: “Phải nghĩ cách gì đó để cứu cô.”

Trần Tuyết nói: “Không được nữa rồi, tụ khí…, một chưởng này của cô ta đã làm bị thương kinh mạch của tôi…”

Trương Dương đột nhiên nghĩ về việc hắn tìm thấy An Ngữ Thần trên đỉnh Everest, lúc đó để giúp cô ấy xua đuổi lạnh giá, hắn đã sử dụng hợp thể song tu, đối diện với Trần Tuyết đang đóng băng thế này, hắn liệu có nên làm lại một lần nữa không? Trương đại quan đột nhiên nghĩ đến việc đây là ở trong chùa, hắn thật sự cảm thấy tội lỗi.

Trần Tuyết nói: “Anh nghĩ ra cách gì rồi…”

Trương Dương nói: “Tôi đã nghĩ ra một cách để cứu cô, nhưng chỉ sợ cô không đồng ý…”

“Anh…còn chưa nói,…Sao đã biết tôi không đồng ý…”

Trương đại quan ho một tiếng rồi dày mặt nói: “Chính là cái đó,…song…”

Trần Tuyết hơi ngớ người, ngay lập tức hiểu được ý của tên này từ ánh mắt của hắn, thật sự cô ấy rất ngạc nhiên về sự vô sỉ của tên này, cô cắn cắn môi rồi nói: “Tôi thà…chết còn hơn…”

Trương đại quan rõ ràng đã bị câu này của cô ấy làm tổn thương đến lòng tự trọng, trong mắt Trần Tuyết, hắn kém cỏi như vậy, cô ấy thà chết cũng không muốn song tu với hắn, Trương Dương nói: “Cô không đồng ý, tôi còn không đồng ý kìa, tôi chẳng phải là loại người tùy tiện gì, nếu không phải vì để cứu cô, tôi chẳng bao giờ nói ra chuyện đó đâu!” Trương đại quan thật là giả tạo, nếu như Trần Tuyết đồng ý song tu với hắn, hắn mong còn chẳng được, giờ nói như vậy,chẳng qua để mình không quá mất mặt thôi.

Trần Tuyết thở dốc rồi nói: “Tôi không có ý khinh rẻ anh….Tôi….chỉ là tôi không thể chịu được kiểu đó…”

Trương Dương nói: “Vậy coi như tôi chưa nói gì, nhưng tôi đương nhiên không thể trừng trừng mắt nhìn cô chết đi được.”

Hắn ôm Trần Tuyết dậy, Trần Tuyết kinh ngạc nói: “Anh làm gì vậy?”

Trương Dương nói: “Cô đừng nói nhiều nữa, cô quen tôi lâu như vậy rồi, mà không tin tưởng về nhân phẩm của tôi chút nào hết, tôi là loại người nhân cơ hội để ném đá giấu tay sao?”

Hắn và Trần Tuyết ngồi đối diện với nhau, hai tay chắp vào nhau, Trương Dương nói: “Tôi đã nghĩ ra một cách, đại thừa quyết đã có thể hấp thu năng lượng của thế giới bên ngoài, thì tôi có thể lợi dụng cách hô hấp của đại thừa quyết để hút hàn độc trong người cô ra.”

Trần Tuyết lắc lắc đầu nói: “….Vậy…Anh thì sao?”

Trương Dương cười nói: “Tôi có nghe lầm không? Hình như cô rất quan tâm đến tôi thì phải?”

Trần Tuyết lườm hắn, nhưng giờ đây cô đã chẳng còn sức đấu võ mồm với Trương Dương nữa, Trương Dương nói: “Tôi giúp cô hút ra từng chút một, rồi đẩy hàn độc của cô ra.”

Trương đại quan thật sự không biết là vô tình hay hữu ý, mà lại cố ý nhấn mạnh từ hút, Trần Tuyết càng cự tuyệt hắn, hắn lại càng thích trêu cô ấy.

Đùa là đùa, nhưng Trương Dương không dám làm lỡ việc cứu Trần Tuyết, nếu như hàn độc ở lại trong cơ thể cô ấy quá lâu, nhất định sẽ tạo thành sát thương vĩnh viễn cho kinh mạch của cô ấy.

Sự thực đã chứng minh, suy nghĩ của Trương Dương quả nhiên không sai, lợi dụng đại thừa quyết có thể hút hàn độc trong cơ thể Trần Tuyết ra ngoài, sau đó lại dùng nội lực của bản thân hắn để tống ra ngoài cơ thể, Trương Dương không dám mạo hiểm, có một câu nói rằng, bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, thật ra trị liệu vết thương cũng giống như vậy, cơ thể con người cần phải có một quá trình thích ứng, một là để đảm bảo Trần Tuyết không vì đột ngột thay đổi mà để lại vết thương, còn một điểm nữa là bảo đảm cho kinh mạch của hắn không bị hàn độc tấn công, mặc dù Trương Dương đã đánh bại Văn Linh, nhưng dù sao cũng là vì sức lực của Văn Linh đang giảm sút nhanh chóng, còn nội lực của hắn lại hồi phục gấp mấy lần, đó là kết quả của kẻ hạ người tăng mà thôi, đại thừa quyết của hắn dù sao cũng chỉ là mới nhập môn, Trương Dương cũng lo nếu vận dụng không cẩn thận sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Bỏ ra hai tiếng đồng hồ, Trương Dương mới có thể hấp thụ hết hàn độc trong cơ thể Trần Tuyết ra ngoài, sắc mặt trắng bệch của Trần Tuyết cuối cùng cũng đã có chút hồng hào, cảm giác lạnh thấu xương đã không còn nữa.

Cô và Trương Dương chắp hai tay lại với nhau, bốn mắt nhìn nhau, bên cạnh là lò lửa, ánh mắt hai người gặp nhau, trái tim Trần Tuyết đột nhiên đập mạnh, lúc này kinh mạch hai người nối liền, sự thay đổi nhỏ bé của Trần Tuyết đương nhiên không thể lọt qua nổi con mắt của Trương đại quan, Trương Dương mỉm cười nói: “Tập trung tinh thần đi, đừng nghĩ lung tung.”

Trần Tuyết nhẹ nhàng nói: “Tôi đã khá hơn nhiều rồi!”

Trương Dương nói: “Tôi giúp cô chỉnh lý thêm chút kinh mạch, nhân tiện giao yếu điểm của đại thừa quyết cho cô.”

Trần Tuyết lắc lắc đầu nói: “Trăm hay không bằng tay quen, tôi đã nghĩ rồi, tôi có thể nắm được sinh tử ấn, không phải là do nội lực của tôi cao hơn Văn Linh, cũng không phải là do tôi thông minh hơn cô ấy, mà là do trùng hợp mà thôi.”

Trương Dương nghĩ, quả nhiên là vậy.

Trần Tuyết nói: “Tôi cũng chẳng quá hi vọng nhiều vào võ công, tu luyện sinh tử ấn, cũng là vì Văn Linh đã cướp mất nghịch chuyển càn khôn thôi, tôi sợ rằng cô ta dùng thứ đó để đối phó với anh, nên tôi mới…” Nói đến đây, cô đột nhiên ý thức được mình đã hơi nhiều lời, nên vội vàng không nói thêm nữa.

Trương Dương nói: “Cô rất quan tâm đến tôi sao?”

Trần Tuyết gật đầu, rồi nhẹ nhàng đáp: “Tôi luôn coi anh là người bạn tốt nhất của tôi!”

Mặc dù ngoài miệng nói chỉ coi Trương Dương là bạn, nhưng thế là tốt lắm rồi, Trương đại quan đã thỏa lòng, sau khi chắc chắn rằng trong cơ thể Trần Tuyết không còn chút tàn dư nào của hàn độc, mới buông cô ra, đứng dậy, vươn vai rồi nói: “Không biết Văn Linh đã chạy đi chưa…”

Hắn đột nhiên ngừng lại một lúc, rồi nói: “Không hay rồi, liệu cô ta có quay về hồ Samzhub không?”

Nói đến đây, sắc mặt của Trương Dương đã hoàn toàn thay đổi, An Ngữ Thần vừa sinh xong, hai mẹ con đều ở trong biệt thự bên hồ Samzhub, giờ đây bên cạnh họ không hề có ai chăm sóc, hôm nay Văn Linh bị hắn làm cho bị thương, nhất định hận hắn vô cùng, nếu như cô ta thật sự quay lại biệt thự để báo thù, thì sự việc không hay ho gì rồi.

Trần Tuyết mỉm cười lắc đầu nói: “Anh đừng sợ, Tiểu Yêu và con đã đi một nơi rất an toàn rồi, trước khi tôi và đại sư đến chùa Ni Lặc, đã suy nghĩ đến khả năng này, vì vậy đã đưa hai mẹ con Tiểu Yêu đi rồi.”

Trương Dương thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không yên tâm: “KHông được, chúng ta phải mau về xem.”

Trần Tuyết nói: “Muốn đi cũng phải đợi đến sáng ngày mai, trời tối như thế này, muốn xuống núi quả thật quá nguy hiểm, có một việc anh có thể không biết, tôi đã kiểm tra kinh mạch của Tiểu Yêu, nội lực của cô ấy không ngờ lại rất mạnh, điều này có liên quan đến anh sao?”

Trương Dương vỗ vỗ vào trán mình, rồi cười ha ha nói: “Là thế này, là thế này!”

Trần Tuyết nhìn hắn đầy thắc mắc: “Thế nào?”

Trương Dương nói: “Kinh mạch của Tiểu Yêu đã hoàn thành lại từ đầu, giống như trong cơ thể cô ấy có dòng sông, nhưng lại không có nhánh chảy vậy, vì thế cô ấy vô ý đã hút sạch nội lực của tôi, đồng nghĩa với việc, tôi đã truyền toàn bộ nội lực cho cô ấy, ha ha, dù là giờ đây Văn Linh đi tìm họ, thì cũng chưa chắc đánh được cô ấy!”

Trần Tuyết nói: “Vừa rồi khi anh đánh nhau với Văn Linh, cô ta càng ngày càng yếu, còn anh ngày càng mạnh, thật sự làm cho người ta khó hiểu.”

Trương Dương nói: “Không có gì khó hiểu cả, sự tuyệt diệu của đại thừa quyết nằm ở, mỗi quá trình hồi phục là một quá trình tu luyện, mỗi lần tôi bị thương, sau khi hồi phục, nội lực sẽ tăng lên một ít, còn với Văn Linh, mặc dù tôi đã dùng Kim Châm Thích Huyết để giúp cô ta kích thích tiềm lực, nhưng nội lực của cô ta không ngừng giảm xuống, kẻ tăng người giảm, vì vậy tôi mới có thể đánh cô ta bỏ chạy.”

Nói đến việc này, Trương Dương cảm thấy đắc ý, trận đấu ngày hôm nay cuối cùng đã làm cho hắn không còn nặng nề nữa, có thể ngẩng cao đầu một lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.