Chương trước
Chương sau
Mấy người họ thương lượng một chút, rồi người hướng dẫn nói: “Xem ra trước mắt chúng ta chỉ có thể ở lại đây rồi, đợi đến khi trụ sở phát hiện ra vấn đề nhất định sẽ cho người đến cứu ngay.”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Ở lại một đêm ở đây, chán chết.”

Từ Kiến Cơ nói: “Không chán đâu, có nhiều sói và gấu ở cùng thế này, chẳng chán chút nào cả.”

Chu Hưng Quốc nói: “Người trông chuồng thú dữ đi đâu rồi? Chẳng phải nói rằng chỉ có một con sói thôi sao, sao giờ tất cả lại bị thả ra hết thế này?”

Người hướng dẫn mặt khổ sở nói: “Tôi cũng không biết nữa, nếu như biết thế này, thì có đánh chết tôi cũng không lên đây lần này đâu.”

Trương Dương nói: “Nếu như không phải là do quản lý có lỗ hồng, thì chính là cố ý hại chúng ta, mẹ kiếp, chút nữa tôi sẽ tìm Kim Vĩnh Lượng tính toán cho cẩn thận món nợ này.”

Ba con gấu chó đi đi lại lại bên dưới một lúc, phát hiện không thể nào tiếp cận mục tiêu, cũng bỏ ý định, lắc lư quay trở về chuồng gấu.

Trương Dương trèo xuống dưới đất, trên nền đất có không ít gạch, hắn vất gạch đá lên trên, sau đó lại trèo lên trên nóc chuồng, cười nói với mọi người: “Đã đến đây rồi, thì chúng ta chơi cho vui đi, mọi người đã từng chơi Bowling chưa?”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Chơi rồi!”

“Bowling động vật cô đã từng chơi chưa?” Lời của Trương đại quan vừa dứt, một mảnh gạch to bằng nắm đấm trong tay nắm đã được vất ra, Trương Dương ném viên gạch đã được dốc đầy nội lực này không khác gì một viên đạn bắn ra khỏi cò, đập trúng vào đầu một con sói, làm cho con sói đó bị vỡ toác đầu ra, ngay lập tức đổ rạp xuống.

Mấy người khác đều há miệng kinh ngạc, người hướng dẫn đó cũng được coi là tay săn lão luyện có nhiều năm kinh nghiệm phong phú rồi, nhưng gã cũng chưa từng thấy cách săn giỏi giang như vậy bao giờ.

Tiết Vĩ Đồng vỗ tay khen ngợi, rồi cùng nhặt một viên gạch học cách của Trương Dương vất qua đó, nhưng rõ ràng sức lực của cô ấy không thể so bì với Trương Dương, mặc dù cũng vất qua chiếc lan can sắt, nhưng khi viên gạch rơi xuống, đám sói đó đã tản ra trốn.

Từ Kiến Cơ là người đầu tiên phản ứng được, Trương Dương có thể dùng gạch trở thành vũ khí lợi hại như thế này, cung tên của họ đương nhiên không cần phải dùng tiết kiệm rồi, gã giương cung, rồi giết chết một con sói xanh.

Mặc dù đám người này bị đàn sói vây hãm, hoàn cảnh không lành, nhưng họ rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, tìm được sự thú vị mới trong đó.

Hơn một tiếng đồng hồ sau, đội cứu hộ mới đến, ông chủ trường săn là Kim Vĩnh Lượng đích thân dẫn đội đến, gã sau khi nghe nói đến chuyện này cũng sợ chết khiếp, trường săn này mở ra mới chưa được bao lâu, nếu như xảy ra bất trắc gì, thì gã đừng nghĩ đến chuyện kinh doanh tiếp.

Hơn nữa săn bắn mấy con thú dữ này là điều bất hợp pháp.

Đội cứu hộ đến hiện trường, cảnh tượng trước mắt đã làm cho họ ngớ người, hiện trường đã chết gần ba mươi con sói xanh, hơn mười con sói còn lại thấy đội cứu hộ đến, con nào con nấy đều chạy thục mạng, Kim Vĩnh Lượng lo rằng đám sói này chạy ra ngoài làm bị thương người, liền hạ lệnh giết hết số sói.

Đến khi họ vào chuồng thú dữ, khóa cửa chuồng gấu lại, Trương Dương và mấy người nữa mới lục tục đi xuống đất.

Kim Vĩnh Lượng mặt đầy khủng hoảng đến trước mặt Trương Dương, khom lưng xin lỗi liên hồi: “Chủ nhiệm Trương, xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự không biết rằng sẽ xảy ra chuyện này.”

Trương Dương cười nói: “Ông chủ Kim đùa với chúng tôi đấy à!”

Kim Vĩnh Lượng vừa lau mồ hôi vừa nói: “Người phụ trách trông chuồng thú dữ bỏ chỗ của mình mà đi, đợi đến khi tôi tìm được họ, nhất định sẽ không tha cho họ.”

Trương Dương lạnh lùng nhìn Kim Vĩnh Lượng, trong lòng thầm nói, đợi đến khi đưa đám thái tử gia này đi rồi, tôi sẽ tính sổ với anh.

Chu Hưng Quốc biểu hiện khá khoan hồng so với việc này, gã vỗ vỗ vai Trương Dương rồi nói: “Không sao đâu, nếu như không phải do họ xảy ra lỗi trong quá trình làm việc, thì chúng tôi cũng không được hưởng thụ một cuộc đi săn đầy kịch tích thế này.”

Tiết Vĩ Đồng gật đầu theo.

Trương Dương nói: “Chỉ trách tôi sắp xếp không được chu toàn, các vị, về sau tôi mời các vị uống rượu, để các vị đỡ sợ hãi.”

Kim Vĩnh Lượng nói: “Để tôi, để tôi!” Gã chỉ mong bình ổn được sự việc tối hôm nay.

Trương Dương vốn muốn tức giận, nhưng nghĩ sự việc đã xảy ra rồi, đám người Chu Hưng Quốc còn không giận, mà lại còn thỏa mãn được tâm lý hứng khởi của họ, từ mặt này mà nói, đã có thể coi như lần này hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Có điều không thể nào cắm trại trên núi được nữa, dù sao thì vẫn còn một vài con sói đang trong quá trình truy lùng.

Kim Vĩnh Lượng không ngừng xin lỗi, rồi lại đưa người dẫn Trương Dương và những người khác đến biệt thự gỗ ở hồ Thanh Bình để nghỉ ngơi.

Sau khi Phùng Cảnh Lượng gặp được họ, nghe nói đến những trải nghiệm đầy nguy hiểm vừa rồi, cũng thầm khủng khiếp, may mà gã không đi cùng, nếu không thì có lẽ sợ đến độ không chạy nổi.

Buổi tối, mấy người họ đốt lửa trại ở phía trước biệt thự, trên bãi cỏ trên bờ hồ Thanh Bình, để an ủi tâm trạng những người này, Kim Vĩnh Lượng không những cho họ mượn biệt thự của mình, con gọi một người đầu bếp sơn trang đến để nướng dê cho họ nữa. Vì Phùng Cảnh Lượng bị đau bụng, nên đã uống thuốc và đi ngủ sớm, gã không tham gia vào đêm vui của họ.

Mặc dù vừa trải qua nguy hiểm, nhưng tâm trạng của đám thái tử gia này chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào, đặc biệt là Tiết Vĩ Đồng, cô ta vô cùng vui vẻ, cô nói lại những biểu hiện của Trương Dương trong lúc đi săn.

Chu Hưng Quốc rót đầy rượu vào trong chiếc bình trà bằng i nox, đưa cho Trương Dương rồi nói: “Tối nay chúng ta có thể thoát khỏi đám sói hung hãn ấy, toàn bộ là dựa vào Trương Dương, tôi đề nghị, mọi người cùng mời Trương Dương một chén, thế nào?”

Tất cả mọi người đều đồng thanh hưởng ứng.

Trương đại quan vốn còn lo sự nguy hiểm tối hôm nay sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của đám thái tử gia này, nhưng thấy bộ dạng của họ, không hề có chút không vui nào vì sự việc vừa rồi, mà ai nấy còn vui hơn lúc trước. Đúng là tái ông thất mã, chẳng biết là phúc hay là họa, rất nhiều lúc việc xấu có thể biến thành việc tốt.

Mấy người uống tận hứng, Tiết Vĩ Đồng đứng dậy hơi lảo đảo: “Này các vị, uống rượu không không vui, chúng ta mở ít nhạc! Nhảy đi!”

Từ Kiến Cơ vào biệt thự mở loa to ầm ỹ, Tiết Vĩ Đồng kéo tay bọn họ, rồi nhảy điệu múa Mông Cổ quanh đống lửa trại, họ xem ra rất thoải mái, và cũng rất hết mình, thậm chí ngay cả Chu Hưng Quốc bình thường rất già dặn giờ đây cũng tỏ ra vô cùng phóng khoáng, Trương Dương nhận ra trạng thái của họ giờ đây vô cùng thoải mái, nguy hiểm sống chết vừa rồi đã làm cho họ cảm nhận được sự đáng giá đẹp đẽ của sinh mạng.

Tiết Vĩ Đồng nói: “Tôi có một đề nghị!”

Mấy người đều nhìn cô ta, Tiết Vĩ Đồng lắc la lắc cư cầm bình rượu lên: “Chúng ta được coi như là những người anh em đã cùng vào sinh ra tử, những trải nghiệm thế này không phải ai cũng có, chúng ta hãy kết nghĩa đi!”

Chu Hưng Quốc cười hì hì nhìn Tiết Vĩ Đồng, nha đầu này nói gì là làm nấy.

Từ Kiến Cơ nói: “Được! Được! Tôi đi gọi Phùng Cảnh Lượng!”

Tiết Vĩ Đồng lại nói: “Gọi anh ta làm gì? Anh ta có cùng vào sinh ra tử với chúng ta không?”

Trong lòng Tiết Vĩ Đồng, Phùng Cảnh Lượng rõ ràng chưa đủ độ để xưng thành huynh đệ, theo lý thường mà nói, thân phận của Trương Dương không thể nào so bì với họ, nhưng Tiết Vĩ Đồng đề ra ý kiến này đã thể hiện sự xem trọng và đánh giá cao với Trương Dương.

Chu Hưng Quốc mỉm cười từ đầu đến cuối, gã có thể nhận ra ánh mắt của Tiết Vĩ Đồng rất tỉnh táo, cô ta đề xuất ra việc kết nghĩa không phải là sự kích động nhất thời, Chu Hưng Quốc nhớ đến việc khi Tiết Vĩ Đồng xuống xe đã chắc chắn sẽ đầu tư vào khu đô thị mới ở Đông Giang, gã cho rằng lần kết nghĩa này của Tiết Vĩ Đồng rất nhiều mục đích, nha đầu này thật sự không đơn giản.

Với việc kết nghĩa này, Trương đại quan đã từng làm ở đời Tùy, có điều khi Tùy Dương Đế giết hắn, đám huynh đệ kết nghĩa đó chẳng ai là cùng vào sinh ra tử với hắn, giờ đây được xuyên qua không gian thời gian đến những năm chín mươi của thế kỷ hai mươi, đương nhiên sẽ không hề tiếc nuối về những người anh em kết nghĩa thời đó, kết nghĩa chỉ là một hình thức, có điều nếu kết nghĩa với ba vị này, thì có nghĩa là họ đánh giá cao về năng lực của hắn, cũng có nghĩa là, họ thật sự chấp nhận hắn vào vòng thái tử, Trương đại quan đương nhiên sẽ không từ chối.

Chu Hưng Quốc nói: “Được! Vậy thì nghe cô!” Gã cũng hơi say say.

Người tỉnh táo nhất ở đây là Trương Dương.

Tiết Vĩ Đồng kéo họ lại để đọ tuổi, trong số họ, Chu Hưng Quốc lớn tuổi nhất, thật ra Trương Dương ít tuổi nhất, nhưng chứng minh thư và sổ hộ khẩu của hắn đều được thay đổi rồi, Tiết Vĩ Đồng hai mươi sáu tuổi lớn hơn Trương Dương hai tuổi, nhưng Trương Dương đương nhiên không thể công bố tuổi thật của mình, thế là Tiết Vĩ Đồng trở thành người nhỏ nhất, Chu Hưng Quốc là anh cả, Từ Kiến Cơ anh hai, Trương Dương anh ba.

Trương Dương đến biệt thự mang lò hương để cúng thần tài ra ngoài, bốn người dập đầu kết nghĩa về hướng chính nam.

Tiết Vĩ Đồng lấy con dao ra cắt một ít ngón tay của mấy người, rồi còn uống rượu máu.

Sau khi kết nghĩa, Tiết Vĩ Đồng nói: “Về sau không ai được gọi tôi là Tiết gia nữa!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.