Chương trước
Chương sau
Chu Sơn Hổ nhìn thấy bộ dạng chật vật của y thì trong lòng mừng thầm, còn giả ra vẻ quan tâm hỏi: "Chủ nhiệm Lưu, có cần tôi đợi ngài hay không?" Lưu Bảo Toàn hướng về phía sau khoát tay áo, ngay cả nói cũng không nói ra được, nghỉ ngơi một hồi lâu, khẩu khí mới chậm lại, chậm rãi hướng tới văn phòng của Ủy ban nhân dân thành phố đi đến.

Thị trưởng Phương Tri Đạt liếc mắt liền nhìn ra sắc mặt của Lưu Bảo Toàn không đúng, tràn ngập thân thiết nói: "Đồng chí Bảo Toàn, anh làm sao vậy? Sao sắc mặt khó coi như vậy?"

Lưu Bảo Toàn thở ra một hơi, đặt mông ngồi ở sô pha trên, thấp giọng nói: "Tìm được đường sống trong chỗ chết, thật kinh hồn, chưa bình tĩnh lại được!"

Phương Tri Đạt bị ngôn từ khoa trương của y đùa nở nụ cười: "Chuyện gì nghiêm trọng như thế?" Hắn bảo thư ký đưa cho Lưu Bảo Toàn một chén trà nóng.

Lưu Bảo Toàn uống trà nóng, cảm thấy tốt hơn một chút, thở dài nói: "Vị tài xế mới tới kia đưa tôi đến đây, một đường đi này so với ngồi xe mạo hiểm còn kích thích hơn."

Phương Tri Đạt đương nhiên sẽ không nghĩ đến một đường mạo hiểm của Lưu Bảo Toàn, hắn nhẹ giọng nói: "Địa điểm công tác của Ban Chỉ Huy xử lý như thế nào rồi?"

Lưu Bảo Toàn nói: "Ngày đầu tiên qua đó, chính là tiểu học Thanh Long Đàm, thoáng xử lý một chút, hiện nay vừa mới qua đó, tất cả còn rất mất trật tự, phỏng chừng phải mất vài ngày mới có thể sắp xếp ổn thỏa được."

Phương Tri Đạt gật đầu nói: "Bất luận cái chuyện gì đều cần có một quá trình."

Lưu Bảo Toàn nói: "Thị trưởng Phương, ngày hôm nay tôi tới đây, là muốn hướng ngài phản ánh một ít tình huống."

Phương Tri Đạt nói: "Nói đi!"

Lưu Bảo Toàn đem nhưng lời nói ngày hôm nay của hai người La An Định cùng Đường Tự Lập trong phòng làm việc của mình nói lại một lần, đương nhiên phải qua gia công cùng trau chuốt của y. Ý tứ của y biểu đạt coi như rõ ràng, Tần Thanh tại trên quyền nhân sự biểu hiện quá mức độc đoán chuyên quyền, hiện nay bố trí nhân viên trên cơ bản đều là căn cứ ý định chủ quan của nàng, đương nhiên Lưu Bảo Toàn trọng điểm đưa ra chính là Trương Dương, rất là bất mãn đối với việc hắn hầu như đem tất cả cấp dưới cũ qua Đông Giang.

Lưu Bảo Toàn nói: "Thị trưởng Phương, bây giờ cũng không phải xã hội phong kiến, Trương Dương hắn cũng không phải Bao Thanh Thiên, đi chỗ khác không chỉ muốn dẫn theo Công Tôn sách, còn muốn đem cả Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ mang theo trên người, hơn nữa hắn chỉ là một cán bộ cấp huyện, không nên phô trương như vậy, bây giờ toàn bộ Ban Chỉ Huy đều rất có câu oán hận đối với hắn.

Lưu Bảo Toàn thở dài nói: "Nếu như bí thư Tần chịu nghe ý kiến của tôi thì tốt rồi, bí thư Tần biểu hiện ra cũng khiêm tốn cẩn thận nghe ý kiến của chúng tôi, nhưng mà tới lúc thật sự chấp hành lại là một chuyện khác, bây giờ không ít đồng chí có phản ứng, Trương Dương nói cái gì đều là đúng, chúng ta nói đúng cũng là sai lầm, cứ như vậy tiếp nữa, sẽ không có đồng chí nào dám nói ra quan điểm chính xác."

Phương Tri Đạt nói: "Anh là nói Tần Thanh thiên vị?"

Lưu Bảo Toàn nói: "Tôi không phải có ý tứ này, tôi là nói dù sao đồng chí Tần Thanh tuổi còn trẻ, tại trong quá trình công tác chính là có điều khiếm khuyết, quên mất cảm thụ của các đồng chí xung quanh."

Phương Tri Đạt đối với những lời này của Lưu Bảo Toàn cảm thấy phi thường thất vọng, thằng nhãi Lưu Bảo Toàn này chính là một hạng người không chịu khiếm khuyết, y nói hồi lâu, rõ ràng đều là chỉ trích Tần Thanh, nhưng ngoài miệng còn muốn không thừa nhận, Lưu Bảo Toàn gần đây rất siêng chạy qua chỗ hắn, trên cơ bản đều là kể khổ, nhưng y chạy tới càng chăm, nói càng nhiều, ấn tượng của Phương Tri Đạt đối với y lại càng xấu đi, hắn thậm chí bắt đầu hỏi lại mình, vì sao lại đem Lưu Bảo Toàn đặt ở trên vị trí này, người này xác thực không có bản lĩnh gì, tại trước mặt Tần Thanh cùng Trương Dương trên cơ bản ngay cả lực hoàn thủ cũng không có, ví dụ như bây giờ, y lại có thể không biết xấu hổ nói tài xế không nghe y nói, một chủ nhiệm Quản Ủy Hội mà ngay cả tài xế cũng đều không trấn áp được, năng lực lãnh đạo của y có thể nghĩ được.

Lưu Bảo Toàn cũng không biết Phương Tri Đạt nghĩ thế nào, y thở dài nói: "Thị trưởng Phương, bí thư Tần vừa nói muốn tinh giản cơ cấu, giảm nhẹ bộ máy, nhưng tinh giản đều là bộ phận chúng tôi, về phía cục Sự Nghiệp Xã Hội lại có không ít người vào, lại nói tài xế đưa tôi tới ngày hôm nay, anh ta chính là tài xế của Trương Dương tại Nam Tích, là một người làm công tạm thời, bây giờ cũng công khai trở thành nhân viên công tác chính thức của Ban Chỉ Huy khu Tân Thành." Kỳ thực Chu Sơn Hổ vẫn là tạm thời, căn bản là không ở biên chế, Lưu Bảo Toàn nói như vậy có chút ăn nói bừa bãi.

Phương Tri Đạt nói: "Chuyện này tôi sẽ bớt thời gian tìm Tần Thanh nói chuyện, đồng chí Bảo Toàn, đội ngũ cán bộ cũng cần thời gian ma hợp, đồng chí trong lúc đó cô gắng khoan dung một chút, tôi thấy anh nên có gắng giao lưu nhiều hơn, câu thông nhiều hơn với các đồng chí khác, tăng cường lý giải hai bên." Lần trước bởi vì chuyện của Trương Dương, Lương Thiên Chính đã oán giận hắn một lần, Phương Tri Đạt rõ ràng nhận thức được sự phức tạp khi xây dựng đội ngũ quản lý khu Tân Thành, xử lý không tốt chính là đắc tội với người khác, hắn bây giờ phải cẩn thận rất nhiều.

Lưu Bảo Toàn gật gật đầu, y đã nói hết lời, cũng không tiện tiếp tục lưu lại, cáo từ rời khỏi văn phòng thị trưởng, chờ tới lúc đi tới bãi đỗ xe dưới lầu, thấy chiếc xe Audi kia vẫn đang ở dưới chờ y, Chu Sơn Hổ đang đứng lau xe dưới ánh mặt trời, thấy Lưu Bảo Toàn trở về thi cong môi cười nói: "Chủ nhiệm Lưu, chuyện xong xuôi rồi? Chúng ta bây giờ trở lại chứ?"

Cơ miệng của Lưu Bảo Toàn không lý do tự giật giật một cái, trong lòng nói, ta còn muốn giữ mạng đó, lạnh lùng nói: "Không phải bảo anh đi trước rồi sao?"

Chu Sơn Hổ nói: "Ngài chưa nói!"

Lưu Bảo Toàn suy nghĩ một chút đúng là như vậy, vừa rồi mình xuống xe che miệng đi ói ra, đã quên nói cho hắn đi trước, có điều là mình hình như đã xua tay rồi!

Chu Sơn Hổ nói: "Chủ nhiệm Lưu, lên xe đi, buổi trưa bí thư Tần còn muốn dùng xe." Vẻ mặt của hắn giống như mang theo chút vẻ chẳng đáng.

Lưu Bảo Toàn nhìn Chu Sơn Hổ, cảm giác tức mà không có chỗ đánh, bí thư Tần còn muốn dùng xe? Ai quy định xe này là chuyên dụng của Tần Thanh? Tên tiểu tài xế này lại có thể dùng phương thức này trả thù mình, y gật đầu nói: "Được, vậy trở lại."

Lưu Bảo Toàn lên xe là do dự mãi mới có đủ dũng khí, lúc lên xe đầu tiên là thắt dây an toàn lên, hướng Chu Sơn Hổ nói: "Anh hạn chế tốc độ một chút!"

Chu Sơn Hổ gật đầu, lúc trở lại quả nhiên không giống như vừa rồi, xe đi rất bình ổn, Lưu Bảo Toàn phải thừa nhận, tiểu tử này lái xe quả thực không tồi, y cũng ngồi qua xe của không ít tài xế, tài xế có trình độ lái xe như Chu Sơn Hổ không nhiều lắm.

Bất luận chuyến này hắn lái tốt ra sao, Lưu Bảo Toàn đã hạ quyết tâm, trở lại tìm Tần Thanh, kiên quyết đem tên tài xế dám khiêu chiến quyền uy của mình này trong thanh lý ra ngoài đội ngũ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.