Chương trước
Chương sau
Hoàng Thế Nhân nói: "Bầy gà vịt này của bác ạ?"

Lão luống cuống sợ sệt: "Của con gái tôi, nó nhờ tôi trông giúp.... Trông giữ nơi này nên tôi tiện thả vài con..."

Hoàng Thế Nhân cười không nói gì.

Trương Dương nói: "Nơi đây cũng được, dù sao cũng chỉ là tạm thời. Trước mùa mưa năm sau thì văn phòng mới đã được xây dựng rồi."

Hoàng Thế Nhân gật rồi nhìn về phía ông lão: "Bác à, trong hai ngày tới bác cố gắng di chuyển đàn gà vịt này đi nhé, lãnh đạo tỉnh muốn chưng dụng khu này!"

Nhà hàng Thanh Long Đàm nằm ở bên cạnh Thanh Long Đàm, bên cạnh nhà hàng còn có một con suối, nước suối trắng đục cứ thế ào bọt chảy ra như chứa cả trân châu, người dân nơi đây còn gọi là suối trân châu. Trương Dương tới đây vừa nhìn đã nhận ra loại nước suối bị đục dính đầy váng dầu, hắn biết hẳn có liên quan tới nhà hàng Thanh Long Đàm này. Nguồi nước địa phương còn khuyết thiếu trong vấn đề quản lí, nhưng cũng đáng tội cho chủ nhà hàng này, Trương Dương vừa tới ăn nơi đây đã nhìn chằm chặp theo dõi gã, nhà hàng này cũng đã trở thành mục tiêu đầu tiên mà Trương đại quan nhân sẽ điều trị.

Hoàng Thế Nhân gọi thêm tổng cộng 6 người đi cùng, trấn trưởng Chu Thông Nguyên, phó trấn Trường Tiết Thành, chủ nhiệm văn phòng đảng Chu Tuấn Phong, chủ nhiệm phòng quản lí tổng hợp Phùng Khai Mô, trưởng ban tài chính Trường Tước Kiệt với trưởng ban quản lí đất đai Dương Hi Vĩ, thêm vào đó cả anh trai của gã là Hoàng Thế Cường. Tất cả có tám người đi cùng Trương Dương. Trương Dương cũng nhanh chóng phát hiện ra, ngoài Hoàng Thế Cường tiểu lượng kém ra thì bảy vị lãnh đạo trấn Thanh Long này đều uống được.

Tuy nhiên họ có uống được đến đâu Trương Dương cũng không sợ, hắn chưa từng có đối thủ.

Tuy nói uống rượu ảnh hưởng tới sức khỏe, nhưng nó là một nét văn hóa đặc biệt, có thể nhanh chóng xích gần khoảng cách giữa người với người. Các cán bộ trấn xã biết Trương Dương là cục trưởng cục nghiệp vụ xã hội, họ tỏ ra vô cùng tôn trọng và quan tâm tới hắn, suy cho cùng việc này cũng liên quan đến lợi ích thiết thực của bản thân họ.

Trấn trưởng Chu Thông Nguyên mặt đỏ rực nói: "Cục trưởng Trương, lần này khi lãnh đạo thị quyết định xây dựng thành phố, trấn Thanh Long chúng tôi có gần 80 km2 đất đem chưng dụng, hầu như chiếm 1/4 diện tích trấn, giải tỏa rất nhiều mặt bằng đất đai của nông dân, vậy đã có phương án bồi thường giải tỏa chưa?" Chu Thông Nguyên cứ uống vào là mặt đỏ, nhưng gã là người uống được nhất trong số tám người.

Trương Dương đáp: "Đã có rồi, chỉ là hiện tại vẫn chưa phải lúc thích hợp để công bố." Kì thực hắn cũng không rõ về phương án bồi thường.

Chu Thông Nguyên cười: "Cục trưởng Trương, chúng ta đều là người một nhà mà không tiện tiết lộ sao?"

Trương Dương cười: "Cấp trên có chính sách, sợ rằng phương án nếu bị lộ sẽ gây ra chấn động không cần thiết, tuy nhiên có một điểm mọi người có thể yên tâm. Lãnh đạo thị sẽ xem xét đến lợi ích của nhân dân, tuyệt đối không để cho người dân chịu thiệt thòi."

Trưởng ban quản lí đất đai Dương Hi Vĩ nói: "Cục trưởng, nghe nói tổng chỉ đạo lần này là một nữ cán bộ xinh đẹp."

Trương Dương cười: "Là bí thư Tần Thanh, trước đây đồng chí ấy là phó thị trưởng Lam Sơn, thường ủy Lam Sơn. Năng lực làm việc cao, là một lãnh đạo ưu tú và cũng từng là lãnh đạo cũ của tôi." Hắn vừa trả lời vừa uống. Hoàng Thế Cường dù sao cũng đi cùng với hắn, thấy hắn uống nhiều như vậy lo lắng: "Các cậu không được luân phiên chuốc rượu cục trưởng, như vậy là không công bằng."

Chu Thông Nguyên cười: "Vậy chúng ta hãy cùng chúc giám đốc Hoàng."

Hoàng Thế Cường vội xua tay: "Tôi không uống được!"

Hoàng Thế Nhân cười: "Anh à, anh yên tâm, cục trưởng Trương là lãnh đạo, chúng em không dám chuốc gì đâu, thế này đi, chúng ta uống vui là chính, cục trưởng thấy đủ thì thôi, chúng ta sẽ dừng vậy, chúng ta sẽ thật thoải mái."

Trương Dương cầm một chén lên: "Chén này tôi chúc các vị! Chúng ta sau này nhất định phải giữ chặt liên lạc, công tác kiến thiết còn phải trông chờ nhiều vào sự tương trợ của các vị!"

Hoàng Thế Nhân đáp: "Cục trưởng thẳng thắn như vậy, công tác kiến thiết thành phố là đại sự ích nước lợi dân quan trọng, mấy cán bộ trấn xã như chúng tôi đương nhiên phải tận tâm tận lực ủng hộ! Chỉ cần chủ nhiệm Trương nói một câu, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, sẽ không có lấy một từ "không""

Trương Dương cười: "Được, hai ngày nữa tôi sẽ đến đưa công văn cố vấn cho các vị, không được thiếu ai cả, còn nữa, bí thư Hoàng, tôi sẽ tiến cử anh vào ban lãnh đạo chỉ huy kiến thiết."

Hoàng Thế Nhân tuy hay được lãnh đạo thị gọi tới tìm hiểu tình hình, nhưng không ai ưng thuận tiến cử gã vào ban chỉ đạo kiến thiết. Nghe Trương Dương nói vậy, trong lòng không khỏi mừng rõ, gã lại thấy Trương Dương tương đối tỉnh táo càng chắc rằng đây không phải là lời say. Nhưng gã cũng không tin tưởng vào khả năng của Trương Dương mấy, đợi lúc đi vệ sinh, gã mới dò hỏi anh trai mình, Hoàng Thế Cường đáp: "Người này là con rể tương lai của tỉnh trưởng Tống, con nuôi của phó thủ tướng Văn, được quen biết hắn là may mắn đó." Hoàng Thế Nhân nghe vậy trong lòng càng muốn kết thân với Trương Dương.

Tối đó tuy đám cán bộ trấn xã này nhiệt tình giữ lại nhưng Trương Dương vẫn quyết định trở về, Hoàng Thế Nhân cũng không yên tâm hắn uống rượu rồi lái xe về, gã để lái xe cầm lái đưa Trương Dương và anh trai trở về thị, trước khi đi, Hoàng Thế Nhân nắm lấy tay Trương Dương kéo sang một bên gốc cây, gã cũng uống chút ít nên nói thẳng ý mình: "Cục trưởng Trương, anh yên tâm, ngày mai tôi sẽ bảo người sửa chữa khu trường đó, khoảng tuần sau nếu anh quay lại đảm bảo khác hẳn."

Trương Dương cười: "Không cần trấn phải tổn hao kinh phí, bộ kiến thiết sẽ cấp kinh phí."

Hoàng Thế Nhân đáp: "Cục trưởng, tuy chúng ta lần đầu gặp mặt, nhưng anh trai tôi đã giới thiệu anh đến đây, cũng có nghĩa anh là anh em với anh ấy, tôi thấy hai chúng ta cũng hợp nhau, anh vốn là lãnh đạo nhưng lại rất thoải mái, anh coi trọng tôi, đã coi tôi là bằng hữu, khiến tôi rất vinh dự, nói thật phía thị cũng thường xuyên hỏi han tình hình thành phố qua tối nhưng họ coi những cán bộ trấn này như người ngoài, cục trưởng, tôi bằng lòng kết giao bằng hữu với anh."

Trương Dương đáp: "Thế Nhân à, anh lớn hơn tôi, chúng ta ngoài công việc ra đừng gọi cục trưởng hay bí thư gì nữa, tôi sẽ gọi anh là anh, nếu anh thấy được cứ gọi tôi là huynh đệ. Nói thật, công tác kiến thiết không thể tách rời khỏi anh, còn ai nắm rõ tình hình địa phương hơn anh chứ. Tôi không cần biết anh vui hay không nhưng lần này tôi đã định chọn anh rồi nhé, hãy chuẩn bị cho tốt, bộ chỉ đạo kiến thiết sẽ giao phó cho anh một vị trí, trước khi chúng tôi chuyển đến đây, anh cứ chuẩn bị cho một địa điểm văn phòng." Đây cũng là chỗ thông minh của Trương Dương, muốn người khác vì mình trước tiên phải kéo người ta về phía mình, rồi khiến cho họ nảy sinh mong muốn làm chủ.

Chiêu này của Trương đại quan nhân quả nhiên hữu dụng, Hoàng Thế Nhân nắm chặt tay hắn: "Tôi chắc chắn rồi, các anh đến đây, cứ giao nhiệm vụ thông tri cho tôi là được, tôi sẽ dọn lối cho các lãnh đạo!"

Trương Dương cười ha ha

Hoàng Thế Nhân nói: "Đúng vậy, tôi nói đều là thật, sĩ vi tri kỉ giả tử, Trương đệ, cậu thật khác với những cán bộ khác, câu...." Hoàng Thế Nhân không tìm được tính từ nào có thể thích hợp để miêu tả, gã liền giơ ngón giữa lên: "Sau này có việc phiền toái gì, cậu cứ tới tìm tôi!"

Đây chính là cái lợi lớn nhất của rượu, uống vào làm sôi sục máu lửa, uống kích thích tâm trạng, có thể mở rộng lòng người. Đương nhiên uống nhiều thì nói nhiều, Trương Dương có say cũng không đến nỗi nói lộ ra hết tâm tư mình cho người khác.

Hoàng Thế Nhân cứ thế cầm tay Trương Dương thủ thỉ khoảng 20 phút, anh trai hắn mới đến khuyên nhủ, Trương Dương lên xe, Hoàng Thế Cường cười nói: "Ngại quá, em trai tôi uống hơi quá chén!"

Trương Dương cười: "Giám đốc Hoàng, tôi và bí thư Hoàng thực là có duyên, sau này sẽ có cơ hội gặp nhau nhiều."

Hoàng Thế Cường đáp: "Nó thẳng tính lắm, bạn bè đều nói nó là người trượng nghĩa."

Rượu vào làm người ta phấn trấn, Trương Dương tuy không say nhưng hắn cũng rất hưng phấn, anh tài xế lái xe đưa Hoàng Thế Cường về trước sau đó mới đưa Trương Dương về nhà, y dừng xe rồi tự bắt xe quay về.

Trương Dương gọi điện cho Tần Thanh, thông báo về địa điểm văn phòng, tiện thể bảo cô đến với hắn.

Tần Thanh đến khoảng 11h mới đến, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi rượu, tuy Trương Dương đã tắm qua nhưng rượu vẫn nồng trên người. Tần Thanh cười khanh khách: "Uống hả?"

Trương Dương bước đến ôm cô vào lòng, hôn lên môi: "Chuyện địa điểm đặt văn phòng đã thu xếp xong rồi nhé"

Tần Thanh cười: "Hiệu xuất làm việc của anh thật đáng kinh ngạc."

Trương Dương đáp: "Anh luôn nhiệt tình khi làm việc cho em!" Hắn lấy tay kéo tụt váy của Tần Thanh.

Tần Thanh đánh vào tay hắn: "Bỏ tay ra, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện này."

Trương Dương cười: "Rượu khiến người ta mất tỉnh táo, anh sợ sẽ xảy ra chuyện nên mới đặc biệt nhờ bí thư Tần đến giúp đỡ." Hắn nắm lấy tay cô rồi đặt xuống dưới.

Tần Thanh nhẹ nhàng nhéo hắn mắng: "Em bận rộn cả ngày rồi, còn chưa kịp tắm rửa gì!"

Trương Dương đáp: "Em đi thế đã ăn cơm chưa?"

Tần Thanh lắc đầu

Trương Dương cảm thấy hơi xót xa, hắn thở dài: "Chúng ta không được vì công việc mà quên ăn quên ngủ, nến em bệnh ra đó anh sẽ xót xa biết bao"

Tần Thanh đáp: "Ốm bệnh cũng là tại anh cả!" Cô cởi bỏ đôi giày bước vào phòng tắm

Tần Thanh vừa tắm xong bước ra, liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, Trương Dương đang nấu cho cô bát mì trứng. Tuy không phải là sơn hào hải vị gì nhưng sự quan tâm đó đã khiến nàng cảm động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.