Chương trước
Chương sau
Nếu như vậy, trận chiến này có thể tránh khỏi. Loan Thắng Văn không ngờ rằng, thật ra Trương Dương còn trách họ đến sớm quá kìa, Trương đại quan vừa rồi mới khởi động chân tay một chút thôi, chưa hề ra tay chính thức, đang chuẩn bị dạy dỗ cho Kỳ Phong một trận, thì cảnh sát của Loan Thắng Văn đã đến rồi.

Về đến phân cục, Loan Thắng Văn mời Trương Dương đến phòng làm việc của mình, trên đường Trương Dương đã nói lại cụ thể tình hình của gã nghe, theo ý của Trương Dương, thì cả sự việc này hắn là người bị động, hắn là phòng vệ chính đáng, và sự thật cũng là như vậy.

Loan Thắng Văn dẫn Trương Dương đến phòng làm việc của mình không phải với mục đích tìm hiểu vụ án, mà là muốn nói với Trương Dương một vài việc. Đợi sau khi Trương Dương ngồi xuống, Loan Thắng Văn hạ mũ cảnh sát xuống, lấy ra một bình nước chanh từ trong tủ lạnh đưa cho Trương Dương, gã đối xử khá tốt với người bạn nhỏ này.

Trương Dương vặn nắp chai uống một ngụm.

Loan Thắng Văn nói: “Hồng Cương đã muốn đưa anh đi rồi, sao anh còn không đi? Mà lại cứ muốn đích thân ra tay dạy bảo đám hỗn láo này?”

Loan Thắng Văn trước đó đã gọi điện cho Hồng Cương, nên hiểu rất rõ về tất cả tình hình.

Trương Dương cười nói: “Lần đầu tiên đến đây, tôi cảm thấy ngại làm phiền anh!”

Loan Thắng Văn thật sự dở khóc dở cười, đây mà cũng là lý do hay sao? Gã chẳng tin những gì Trương Dương nói, gã cũng khá hiểu về tên này, Trương Dương tuyệt đối không phải là một người dễ bỏ qua, ai đã gây sự với hắn, thì nhất định sẽ đen đủi, Loan Thắng Văn nói: “Anh thật là uy phong đó, một người đánh hơn 50 người, lại còn đập hơn 10 chiếc xe, có phải là muốn thông qua cách này để thông báo với tất cả người dân Đông Giang, chủ nhiệm Trương đã đến đây làm việc rồi không?”

Trương Dương nói: “Loan cục à, anh đã biết tôi lâu như vậy rồi, có lẽ anh cũng có phần hiểu tính cách của tôi, thật ra tôi ghét nhất là bạo lực!”

Loan Thắng Văn nói thẳng: “Tôi đâu thấy vậy, nếu như anh không thích dùng bạo lực, thì hai chúng ta có thể quen nhau được đến thế này sao?”

Trương Dương nghe gã nói vậy cũng vui, thật sự hắn và Loan Thắng Văn cũng là đánh nhau mới quen, mấy năm nay hắn gây sự ở Đông Giang, Loan Thắng Văn đều rõ cả. Trương Dương nói: “Tôi không thích gây phiền phức, nhưng phiền phức cứ tự tìm đến tôi. Cái tên Kỳ Phong gì gì đó, cố ý lái chiếc xe Benz của anh ta đếh hại bạn của tôi, kết quả tạo ra một vụ đâm xe, tôi đã thấy chán rồi, Đông Giang là trung tâm của Bình Hải, dưới sự quản lý của các anh, mà sao vẫn tồn tại những phần tử ngông cuồng đến vậy?”

Loan Thắng Văn nói: “Sự việc này tôi đã biết rồi, thật ra anh nên gọi điện cho tôi, tất cả đều được giải quyết dễ dàng, tại sao lại cứ phải làm to việc ra chứ.”

Trương Dương cười nói: “Thú thật với anh, tôi đang chán chẳng có việc gì làm, đang muốn tìm việc gì đó để làm cho đỡ buồn, thì vừa vặn gặp phải đúng chuyện này.”

Loan Thắng Văn thở dài nói: “Kỳ Phong là ông chủ của thực phủ Giang Nam, anh của anh ta là Kỳ Sơn cũng là một phú thương nổi danh ở Đông Giang, ngành nước của Đông Giang về cơ bản là anh ta lũng đoạn.”

Trương Dương nói: “Có tiền thì giỏi giang à? Có tiền cũng không được làm việc linh tinh!”

Loan Thắng Văn nói: “Chú của họ là thị trưởng Phương của Đông Giang.”

“Phương Tri Đạt?” Trương Dương nhìn Loan Thắng Văn hơi ngạc nhiên.

Loan Thắng Văn gật đầu.

Trương Dương cười ranh ma: “Hèn chi tên này lại ngông cuồng vậy! Hóa ra là có người làm trong triều đình! Phương Tri Đạt thì làm sao cơ chứ? Là thị trưởng cũng không thể để cho cháu mình làm điều ác được, nếu như ông ta dám đứng ra bênh vực cháu mình, thì tôi sẽ tìm ông ta để nói chuyện.”

Loan Thắng Văn đương nhiên hiểu được Trương Dương có khả năng như vậy, có điều công việc ở Đông Giang vẫn chưa bắt đầu, mà đã đắc tội với thị trưởng, làm như vậy nhất định không phải là thông minh, gã cảm thấy Trương Dương chỉ nói mồm mà thôi, sẽ không truy cứu tiếp việc này.

Cầu Thắng Văn nói: “Người cũng đã đánh rồi, xe cũng đã đập rồi, tức cũng đã giải rổi, anh còn muốn thế nào nữa? Thật sự muốn làm việc này to đến độ người người đều biết?”

Trương Dương nghe ra ý Loan Thắng Văn bảo hắn ngừng tay, cười nói: “Loan cục, thật ra việc này là người ta ức hiếp tôi.”

Loan Thắng Văn ngán ngẩm lắc đầu: “Xin anh đấy, lần sau gây chuyện thì đổi chỗ khác đi, đừng lúc nào cũng gây chuyện ở khu Bạch Sa của tôi.”

Trương Dương nói: “Chỉ là trùng hợp thôi, việc này cũng không thể trách tôi được, ai bảo khu Bạch Sa các anh lại có lắm phần tử bất lương thế chứ.”

Loan Thắng Văn muốn khuyên hắn chút nữa, nhưng chuông điện thoại đã vang lên, gã cầm điện thoại lên, nhìn số điện thoại, sau đó cười với Trương Dương, đi ra ngoài phòng làm việc nghe điện thoại, cuộc điện thoại này rõ ràng là phải giấu Trương Dương.

Trương Dương cũng chẳng thích thú gì với việc nghe trộm, hắn cầm chai nước lại uống một ngụm to nữa, trận chiến vừa rồi cũng đã làm hao tổn sức lực của hắn.

Cuộc điện thoại này của Loan Thắng Văn là do Kỳ Sơn gọi đến, Loan Thắng Văn và Kỳ Sơn đã quen nhau không ít ngày, theo lý mà nói, Loan Thắng Văn là cảnh sát, còn Kỳ Sơn lại là đối tượng có hàm nghi có bối cảnh xã hội đen, hai người như vậy không thể nào sát cánh cùng nhau, nhưng Kỳ Sơn không có tiền án tiền sự nào, sự việc của gã cũng chỉ là lời đồn trong xã hội, trước khi có được chứng cứ phạm tội của gã, Kỳ Sơn vẫn là một công dân hợp pháp, càng huống hồ, gã có một người chú là thị trưởng Đông Giang, Loan Thắng Văn ít nhất vẫn tỏ ra khá khách khí.

Kỳ Sơn rất lịch sự, nói chuyện ôn tồn ấm áp, không nhanh không chậm: “Loan cục, thật ngại quá, làm phiền anh đang làm việc rồi.”

Loan Thắng Văn nói: “Không sao, Kỳ tổng tìm tôi có việc gì?” Thật ra gã đã biết thừa, Kỳ Sơn gọi điện cho gã nhất định là vì chuyện gây ra xung đột của em trai Kỳ Phong.

Kỳ Sơn nói: “Loan cục, tôi nghe nói Kỳ Phong gây phiền phức rồi.”

Khẩu khí nói chuyện của Kỳ Sơn làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, gã không hề nói rằng bên mình có lý, mà còn làm ra vẻ tự kiểm điểm mình, Kỳ Sơn không những là một người làm ăn thành công, mà còn là một người lão luyện trong xã hội, khi gặp phải nguy hiểm, gã hiểu cách làm thế nào để hóa giải, mà còn chủ động đi hóa giải.

Loan Thắng Văn nói: “Là thế này!” Gã nói đơn giản một lượt sự việc cho Kỳ Sơn nghe.

Kỳ Sơn nói: “Loan cục, thằng em của tôi không hiểu chuyện, đã gây phiền phức cho anh rồi, anh xem việc này nên xử lý thế nào cho phải bây giờ?”

Nếu như Kỳ Sơn bảo chú của gã Phương Đạt Tri ra mặt, Loan Thắng Văn nhất định phải nể mặt, nhưng trong lòng cũng sẽ khá khó chịu, Kỳ Sơn không làm như vậy, gã chọn cách không tiếp tục làm lớn vụ này, mà là muốn hòa giải sự việc. Với Loan Thắng Văn, gã cũng không muốn làm lớn, mặc dù trong lòng gã hơi nghiêng một chút về Trương Dương, nhưng nếu như làm lớn việc, gã không thể xử lý làm cho hai bên đều hài lòng, cũng có nghĩa là nhất định phải đắc tội một trong hai, Loan Thắng Văn đương nhiên không muốn như vậy.

Loan Thắng Văn nói: “Vốn dĩ cũng chỉ là một vụ án dân sự mà thôi, nhưng đám bạn của em trai anh lại rút súng ra, bắn một phát vào Trương Dương.”

Kỳ Sơn nói: “Chủ nhiệm Trương không bị thương chứ?” Từ câu này có thể thấy rằng, gã đã hiểu khá rõ về thân phận của Trương Dương.

Loan Thắng Văn nói: “May mà không có ai bị thương, nếu không thì phiền to rồi.”

Kỳ Sơn nói: “Loan cục, anh xem, việc này có thể dừng lại ở đây không, mọi người nhường nhau một chút, đừng ai truy cứu nữa.”

Loan Thắng Văn im lặng một chút, lời đề nghị của Kỳ Sơn làm cho gã thở phào nhẹ nhõm, điều gã lo lắng nhất là Kỳ Sơn xen vào, cuối cùng để cho thị trưởng Phương Tri Đạt phải ra mặt, Trương Dương lại là một tên trời không sợ đất không sợ, nếu sự việc này mà làm lớn ra rồi, thì muốn giải quyết cũng không còn dễ dàng nữa. Loan Thắng Văn nói: “Tôi nói một tiếng với chủ nhiệm Trương, phát súng vừa nãy đã làm cho anh ta hơi kinh sợ.” Loan Thắng Văn cố ý nói như vậy, nhấn mạnh vào nhát súng, thật ra là ngầm ám thị cho Kỳ Sơn biết, các anh chẳng có chút lý lẽ nào đâu, từ lúc rút súng ra, tính chất sự việc đã hoàn toàn thay đổi rồi.

Kỳ Sơn nhẹ nhàng nói: “Loan cục, tôi đang ở quán cà phê đối diện, nếu như anh bên đó tiện, thì tôi có thể qua đó bất cứ lúc nào.” Gã đang nói với Loan Thắng Văn, nếu cần, thì gã có thể đàm phán trực tiếp với Trương Dương.

Loan Thắng Văn quay trở về phòng, thấy Trương Dương đang ngồi đọc báo trên ghế sô pha.

Loan Thắng Văn nói: “Còn có tâm tính ngồi đọc báo cơ à?”

Trương Dương cười nói: “Sắp bắt đầu công việc rồi, đương nhiên phải nắm cơ hội tìm hiểu tình hình của Đông Giang.”

Loan Thắng Văn đặt điện thoại lên bàn làm việc: “Kỳ Sơn gọi điện thoại đến.”

Trương Dương nói: “Kỳ Sơn là ai?”

Loan Thắng Văn nói: “Là anh trai của Kỳ Phong, anh ta tìm tôi muốn chấm dứt chuyện này, đề nghị hai bên đến đây thôi, mọi người nhường nhau một chút, đừng ai truy cứu nữa.”

Loan Thắng Văn im lặng một chút, lời đề nghị của Kỳ Sơn làm cho gã thở phào nhẹ nhõm, điều gã lo lắng nhất là Kỳ Sơn xen vào, cuối cùng để cho thị trưởng Phương Tri Đạt phải ra mặt, Trương Dương lại là một tên trời không sợ đất không sợ, nếu sự việc này mà làm lớn ra rồi, thì muốn giải quyết cũng không còn dễ dàng nữa. Loan Thắng Văn nói: “Tôi nói một tiếng với chủ nhiệm Trương, phát súng vừa nãy đã làm cho anh ta hơi kinh sợ.” Loan Thắng Văn cố ý nói như vậy, nhấn mạnh vào nhát súng, thật ra là ngầm ám thị cho Kỳ Sơn biết, các anh chẳng có chút lý lẽ nào đâu, từ lúc rút súng ra, tính chất sự việc đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.