Chương trước
Chương sau
Trương Dương cười nói: “Phong thủy chảy luân lưu, Olympic này tình hữu nghị đặt lên hàng đầu còn đấu đá chỉ là chuyện thứ yếu thôi, nếu mỗi lần Nam Tích chúng ta đều đứng đầu, thì còn ý nghĩa gì nữa? Đấu kiểu này, chỉ là mọi ngưởi tìm một cơ hội để chơi vui thôi, chỉ cần đạt được mục đích thúc đẩy đoàn kết là được rồi, thật ra chúng tôi chẳng quan trọng gì huy chương vàng hay thành tích.” Mỗi lúc một khác, tên này giờ lại nói toàn những điều không giống trước đó rồi.

Cự Thánh Minh lắc đầu nói: “Cậu ấy à, đúng là một nhân tài!”

Sau khi trao giải điền kinh, Trương Dương lại vội vàng chạy đi xém bóng rổ, hai bên ở rất gần nhau, hắn và Thường Hải Tâm cùng đi qua đó xem, mấy ngày này công việc của họ khá bận, nên không có thời gian nói chuyện riêng với nhau, Thường Hải Tâm nói: “Tôi nghe nói cấp trên muốn điều anh đến Đông Giang làm việc sao?” Khi nói câu này, cô lộ vẻ thất vọng, nếu Trương Dương đi Đông Giang, thì cô ở lại Nam Tích chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Trương Dương nói: “Hiện tại vẫn chưa quyết định.”

Thường Hải Tâm nói: “Anh có đi không?” Thật ra cô đã đoán được đáp án.

Trương Dương gật đầu nói: “Ừm, tỉnh đã ra lệnh rồi, làm sao cãi lại được!”

Thường Hải Tâm không nói gì, chỉ cắn cắn môi.

Trương Dương nói: “Tôi muốn cô đi cùng!”

Thường Hải Tâm hơi đỏ mặt, cô nói: “Tôi mà đi cùng anh thì ra cái thể thống gì? Hơn nữa, cấp trên đâu có để tôi đi.”

Trương Dương nói: “Trước đó cô là thư ký của thị trưởng Tần, hợp tác với cô ấy lâu như vậy, luôn vui vẻ với nhau, lần này cô ấy đi Đông Giang phụ trách khu đô thị mới, cô đến giúp cô ấy cũng là việc tốt.”

Thường Hải Tâm không nói gì, một lúc sau mới nói nhỏ: “Tôi rất hài lòng với công việc hiện tại.”

Trương Dương cười, không nói gì nữa, trong lòng hắn đã dự tính xong xuôi rồi, việc này phải nói với Tần Thanh trước, để Tần Thanh ra mặt nói về chuyện điều động công tác của Thường Hải Tâm thích hợp hơn, không bị người ta nói, để Thường Hải Tâm qua đó, không chỉ là để tiện chăm sóc, mà còn có thể gia tăng tình cảm giữa cô và Tần Thanh, lúc quan trọng còn có thể làm yểm trợ cho quan hệ giữa hắn và Tần Thanh, đây là nhất cử lưỡng tiện, Trương đại quan đã tính toán rất hoàn mỹ.

Nói ra thì thật kỳ lạ, Lý Trường Vũ và Trương Dương không hề nói chuyện với nhau về việc điều động công tác, đến tận khi Olympic tỉnh kết thúc, Trương Dương đến phòng làm việc của bí thư thị ủy để báo cáo về việc Olympic tỉnh đã bế mạc thành công và tình hình chuẩn bị của hội nghị thương mại kinh tế quốc tế, Lý Trường Vũ mới hỏi: “Quyết định rồi sao?”

Một câu nói đến rất bất ngờ làm cho Trương Dương ngớ người, có điều hắn đã phản ứng lại rất nhanh, Lý Trường Vũ muốn nói đến việc điều động công tác của hắn, Trương Dương ho một tiếng rồi nói: “Gần đây ông bận, nên tôi không tiện nói với ông việc này.”

Lý Trường Vũ cười nói: “Không bận lắm, có gì muốn nói thì cứ nói đi!”

Trương Dương nói: “Tôi chuẩn bị đi rồi.”

Câu trả lời của hắn đã được Lý Trường Vũ dự liệu từ lâu, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng Lý Trường Vũ vẫn không khỏi cảm thấy thất vọng, y mím môi, cầm bao thuốc từ trên mặt bàn lên, Trương Dương rất nhanh nhẹn, bước đến, lấy bật lửa châm thuốc cho Lý Trường Vũ, chiếc bật lửa này là do hắn tặng Lý Trường Vũ.

Lý Trường Vũ hít vào một hơi thuốc, rồi cầm bật lửa lên tay, một lúc lâu sau mới nói: “Bên Đông Giang phức tạp hơn bên này nhiều.”

“Tôi biết!”

Lý Trường Vũ lại nói: “Việc điều động công tác của cậu đã được tỉnh hết sức chú ý, bình thường thì sẽ không được như vậy đâu, rất nhiều lãnh đạo xì xào, giờ đây chúng ta không nhận ra, nhưng khi cậu nhận ra, có lẽ đã không rút chân lại được nữa rồi.”

Nghe Lý Trường Vũ nói những lời quan tâm này, trong lòng Trương Dương cảm thấy rất cảm động, Lý Trường Vũ thật lòng quan tâm tới hắn, giữa họ từ lâu đã hình thành một tình cảm vừa là thầy vừa là bạn, Lý Trường Vũ cũng là người nhen nhóm lên bước đầu đi trên con đường chính trị của hắn, Trương Dương đồng ý với câu nói này của Lý Trường Vũ, từ lúc bắt đầu hắn đã cảm thấy hơi kỳ lạ, một cán bộ cấp phó sở như hắn mà lại được nhiều lãnh đạo tỉnh chú ý như vậy, việc này rất không bình thường, trên quan trường không thiếu những người âm mưu, tiêu chuẩn của tất cả hành động đều là lợi ích chính trị, chính vì vậy, quan hệ giữa người với người trở nên rất phức tạp và đầy biến động, không thể nào nắm vững được. Trương Dương nói: “Tôi là một người rất đơn giản, rất nhiều việc tôi chẳng muốn nghĩ ngợi nhiều làm gì, người khác có đi một vòng hay hai vòng, thì tôi vẫn đứng nguyên ở đó.”

Lý Trường Vũ lắc đầu nói: “Cậu không phải là loại người đó, cậu không kiên nhẫn được, xem ra đến bây giờ cậu vẫn không hiểu chính bản thân mình.”

Trương Dương cười nói: “Vậy ông có hiểu tôi không?”

Lý Trường Vũ nói: “Không hiểu, cậu làm việc quá tự do tự tiện, vì vậy không thể nào nắm bắt được quy luật của cậu.” Y nhả ra một đám khói dày, rồi nheo mắt nói: “Phó thủ tướng sẽ đến đây vào sáng mai sao?”

Trương Dương gật đầu nói: “Mai sẽ đến sân bay Nam Tích, tầm 10 giờ sáng sẽ bắt đầu nghi lễ khánh thành hội nghị khai mạc hội thương mại kinh tế, ông ấy định ở lại Nam Tích tầm 1 tiếng, rồi sau đó lại đến Thượng Hải.”

Lý Trường Vũ nói: “Gấp gáp quá!”

Trương Dương nói: “Đến được là tốt lắm rồi mà!”

Lý Trường Vũ cười, thật ra lần này Trương Dương mời Quốc Quyền đến đây, làm cho y hơi khó xử, trong thời gian Kiều Chấn Lương đến tham gia Olympic tỉnh, không hề nhắc đến chuyện này, Kiều Chấn Lương không thể không đến, Lý Trường vũ khá khó xử trong chuyện này, sau khi biết được tin Quốc Quyền sẽ đến tham dự hội thương mại kinh tế, y đã thông qua Trương Dương gởi lời hỏi thăm đến tỉnh, trước mắt chắc chắn đến chỉ có tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương không có thái độ gì với việc này.

Lý Trường Vũ luôn cảm thấy rằng lần này Quốc Quyền đến đây không đơn giản như vậy, là phó thủ tướng chính phủ, Quốc Quyền là một trong những người có quyền lực nhất, nhất cử nhất động của y đều là điểm chú ý của mọi người, trên đàn chính trị trong nước hiện giờ đang là lúc thay thế giữa cái cũ và cái mới, Quốc Quyền rất có khả năng sẽ vượt trội, bước lên một đỉnh cao mới trong cuộc đời y.

Trương Dương nhận ra rằng Lý Trường Vũ đang suy nghĩ vấn đề, vì vậy không làm phiền y, chỉ đứng ở một bên yên lặng chờ đợi y nói chuyện.

Lý Trường Vũ nói: “Tối nay tỉnh trưởng Tống sẽ đến đây sao?”

Trương Dương lắc đầu: “Tôi vốn định báo cáo việc này với ông, ông ấy đã thay đổi kế hoạch rồi, sáng mai mới đến sân bay Nam Tích, đón phó thủ tướng.”

Lý Trường Vũ nói: “Xem ra ngày mai chúng ta phải đi ra sân bay sớm rồi, để đón đoàn lãnh đạo.”

Trương Dương nói: “Chú Lý!”

Lý Trường Vũ ngẩng đầu, ánh mắt của y lộ ra vẻ ngạc nhiên, ở những nơi công cộng, đặc biệt là nơi làm việc Trương Dương chưa bao giờ xưng hô như vậy.

Trương Dương nói: “Xin lỗi!”

Một tiếng xin lỗi bao hàm quá nhiều ý nghĩa, Lý Trường Vũ hiểu, y cười, Trương Dương cũng cười, rất nhiều điều không cần phải nói ra, mọi người hiểu là được, Lý Trường Vũ nói: “Cậu rốt cuộc vẫn cứ là cậu, chưa bao giờ thay đổi!”

Thời gian Quốc Quyền ở lại Bình Hải rất ngắn, y đến Bình Hải là một là để tham dự lễ khai mạc, một mục đích quan trọng hơn nữa vẫn là để gặp tỉnh trưởng Bình Hải Tống Hoài Minh, trong mắt người ngoài, hai người họ rất thân nhau, vì quan hệ giữa Trương Dương và Sở Yên Nhiên, họ đã trở thành đồng minh với nhau rồi.

Khi Quốc Quyền đến sân bay Nam Tích, xe của Tống Hoài Minh đã đợi ở đó rồi, Quốc Quyền chào những quan viên đến đón, sau đó ngồi vào xe của Tống Hoài Minh, có điều Quốc Quyền đề ra một yêu cầu nho nhỏ, để vệ sĩ tùy thân của mình là Lý Vĩ lái xe thay cho lái xe của Tống Hoài Minh, thế là trong xe chỉ còn lại ba người họ.

Tống Hoài Minh biết Quốc Quyền có điều gì đó muốn nói riêng với mình, y cười nói: “Thủ tướng, xem ra khí sắc tốt lắm, có lẽ ông hồi phục rất nhanh.”

Quốc Quyền gật đầu nói: “Tôi đã khỏe hẳn rồi, cảm giác gần đây cơ thể còn khỏe hơn trước đó nữa.” Sau đó Quốc Quyền liền nói với thẳng vào vấn đề chính: “Bình Hải thay đổi rất lớn, Chấn Lương đã làm cho Bình Hải khởi sắc lên nhiều.”

Tống Hoài Minh vẫn cười, nhưng nụ cười đã lộ ra vẻ hơi khó xử, từ sau khi Kiều Chấn Lương chuyển đến Bình Hải, tỏ rõ thái độ chiếm hữu đối với quyền lực, quan niệm quản lý của y và Kiều Chấn Lương có một vài điểm không giống nhau, Kiều Chấn Lương xem trọng bản thân chính trị, còn Tống Hoài Minh lại xem trọng vấn đề chính trị và kinh tế cùng tiến bước, sự thật đã chứng minh, Kiều Chấn Lương quả nhiên là một cao thủ trên đấu trường chính trị, khi tranh quyền với Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh thua trận liên tục, ít ra là đến bây giờ, Tống Hoài Minh đã hoàn toàn không thể vượt qua.

Quốc Quyền nói: “Hổ phụ sinh hổ tử, Kiều Lão khi còn tại vị đã xem trọng chính trị, điểm này thể hiện rất rõ trên Kiều Chấn Lương.”

Tống Hoài Minh nói: “Trình độ quản lý của bí thư Kiều rất cao, dưới sự lãnh đạo của ông ấy, Bình Hải nhất định sẽ phát triển ổn định.”

Quốc Quyền nói: “Những cán bộ nhà nước như chúng ta đều phải đi cùng thời đại, nếu bước nhanh quá thì trở thành kẻ kiêu ngạo, nếu bước chậm quá thì trở thành kẻ bảo thủ, làm thế nào để nắm vững bước tiến thời đại là một môn nghệ thuật.”

Tống Hoài Minh nói: “Phó thủ tướng cho rằng tôi thuộc vào loại nào?”

Quốc Quyền nhìn sang Tống Hoài Minh, miệng nở một nụ cười, rồi y nói đầy hàm ý: “Tôi luôn cho rằng, bước đi của anh rất đồng nhất với tôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.