Chương trước
Chương sau
Cố Doãn Tri nói: "Ba ở tại Giang thành thêm vài ngày, chờ chuyện này qua đi, ba sẽ trở về Đông Giang."

Trương Dương nói: "Ba, có thời gian ba đi dạo các nơi đi."

Cố Doãn Tri gật đầu nói: "Ba dự định ngày mai đi núi Thanh Thai."

"Con đi cùng ba!"

Đêm đó Cố Dưỡng Dưỡng làm chủ mời khách, mời nguyên lão nồng cốt của nhà máy chế thuốc Giang thành, Trương Dương và Hồ Nhân Như vì cô ấy hộ giá tới, khi Trương Dương tới phát hiện Hồng Linh, Hồng Linh trước khi nghỉ việc vẫn đều đảm nhiệm chủ quản tiêu thụ của nhà máy thuốc, sau khi nghỉ việc, vài nhà máy thuốc đều muốn mời cô ấy đi qua nhậm chức, Hồng Linh vẫn một mực do dự, hiện tại Hồ Nhân Như đã trở về, lập tức nghĩ tới cô ấy, gọi điện thoại cho cô ấy, Hồng Linh cũng coi như trượng nghĩa, không nói hai lời liền từ chối lời mới của các nhà máy thuốc khác, quay lại nhậm chức chủ quản tiêu thụ.

Hồng Linh thấy Trương Dương, bạn học cũ gặp mặt rất thân thiết.

Cái miệng của Hồng Linh rất có thể nói, cô ấy cười nói: "Ấy, chủ nhiệm Trương, cậu hiện tại sợ là không nhớ rõ đám bạn học cũ chúng tôi này rồi?"

Trương Dương nói: "Hồng Linh, tôi quên ai cũng không có thể quên cô, lúc trước thực tập tại bệnh viện nhân dân huyện Xuân Dương, cô là tình nhân trong mộng của toàn thể nam sinh chúng ta, đáng tiếc khi đó là sói nhiều thịt ít, tiện nghi cho Trần Quốc Vĩ, khiến cho con sói này cưỡm miếng thịt phì nhiêu đi."

Hồng Linh cười nói: "Tôi không phải, cậu nói chính là Tả Hiểu Tình!" Cô ấy nói không sợ ngại, trước mặt nhiều người như vậy đem đoạn tình cũ của Tả Hiểu Tình và Trương Dương kể ra, Trương đại quan nhân hơi có chút xấu hổ, nhanh chóng nói tránh đi: "Tôi ở trạm xe lửa gặp Quốc Vĩ, hắn hiện tại trở thành đại anh hùng chống lại viêm phổi loại R."

Hồng Linh thở dài nói: "Không đề cập tới chuyện này tôi cũng không lo lắng, từ khi viêm phổi loại R ầm ĩ lên thì đem hắn phái đến trạm xe lửa, ba ngày như thế, làm ngày làm đêm, con người hắn cố chấp, người ta đều liều mạng rút ra, hắn lại ngu ngốc đi tới."

Trương Dương nói: "Cũng không thể nói như vậy, nếu như tất cả mọi người không đi, ai tới chống lại trận bệnh dịch này? Cô hẳn là nên ủng hộ Quốc Vĩ, làm tốt một hiền thê của hắn, miễn trừ buồn phiền của hắn ở nhà."

Hồng Linh nói: "Rốt cuộc là làm quan, nói chuyện ra đều không tầm thường."

Trương Dương nói: "Tôi là một tiểu quan thôi, bạn học cũ à, cô cũng đừng chế giễu tôi." Thật ra hắn và Hồng Linh không tính là bạn học, Hồng Linh, Tả Hiểu Tình, Trần Quốc Vĩ đám người này đều là tốt nghiệp khoa chính quy. Có thể nói là thành tựu, Trương đại quan nhân là người có thành tích nhất trong các thực tập sinh đồng khóa hiện nay.

Hồ Nhân Như mời mọi người ngồi vào vị trí, chủ đề của ngày hôm nay cũng là cảm ơn các lão thần tử có thể trở về, thuận tiện tập trung mọi người, đề thăng một chút sĩ khí, tăng cường một chút lực ngưng tụ của lãnh đạo.

Trương Dương là một người ngoài cuộc, nhưng quan hệ của hắn và nhà máy tương đối mật thiết, hơn nữa ngày hôm nay hắn dùng anh rể thân phận của Cố Dưỡng Dưỡng đi đến, uống rượu đương nhiên là không thiếu được. Hồ Nhân Như nói rất có tính cổ động, trước đó khi làm việc đã cho các lão thần tử trở về này được tăng cường đãi ngộ, mọi người lúc trước rời đi cũng không phải là trong lòng mong muốn, hiện tại lãnh đạo của nhà máy thuốc một lần nữa biến động, bọn họ cũng muốn lớn làm một hồi.

Trong bữa tiệc Trương Dương lại nhận được điện thoại của mẹ nuôi La Tuệ Trữ, bà ấy nói với Trương Dương rằng nhà máy sản xuất thuốc được cấp phép sản xuất thuốc đặt trị cho viêm phổi loại R đã được định ra, nhà máy thuốc Giang thành đã chính thức được liệt vào một trong các xí nghiệp được giấy phép đặc biệt sản xuất, Trương Dương đem tin tức này tuyên bố với mọi người, trong phòng nhất thời vang lên một trận hoan hô nhảy nhót.

Sau tiệc tối, mọi người đều tự rời đi, Triệu Tân Hồng và Cố Dưỡng Dưỡng thì cùng nhau trở về, Cố Doãn Tri hai ngay nay vẫn ở trong nhà máy thuốc, đợi khi mọi người rời đi, Trương Dương và Hồ Nhân Như cùng nhau rời đi, hai người đến căn nhà gỗ ở Nam Hồ, Hồ Nhân Như đã một đoạn thời gian không đến đây, mở rộng cửa phòng, nhìn tất cả quen thuộc bên trong, Hồ Nhân Như không khỏi sinh ra một cảm giác ấm áp, vì căn biệt thự gỗ này đã để lại cho bọn họ rất nhiều ký ức tốt đẹp.

Trương Dương đặt mông ngồi xuống ghế sô pha.

Hồ Nhân Như nói: "Anh đi chuẩn bị trước đi, em dọn phòng"

Trương Dương gật đầu.

Chờ Hồ Nhân Như lần thứ hai trở lại phòng khách, phát hiện ra trong phòng khách đã thay đổi, toàn bộ bụi đều được Trương Dương quét sạch đi, lúc này ngay cả bàn trà cũng được hắn dọn dẹp sạch sẽ.

Hồ Nhân Như cười nói: "Hiếm khi nào thấy anh làm việc nhà"

Trương Dương nói: "Cũng may ở đây coi như sạch sẽ"

Hồ Nhân Như nói "Cứ nửa tháng là có người đến đây dọn dẹp, em vừa mới kiểm tra qua, trong phòng rất sạch sẽ"

Trương Dương đi đến trước tủ rượu, lấy ra một chai rượu vang, cầm lấy hai cái ly rượu được rửa sạch đến. Rót một ly đưa cho Hồ Nhân Như, Hồ Nhân Như cầm lấy ly rượu uống một ngụm, ngửi thấy mùi vị rượu vang, nhẹ giọng nói: "Đến đây bỗng nhiên có cảm giác như về nhà, em phát hiện ra tình cảm của em đối với Giang Thành nhiều hơn so với Hồng Kong"

Trương Dương ngồi xuống ghế sô pha, Hồ Nhân Như bưng ly rượu ngồi bên cạnh hắn, Trương Dương vươn tay ôm lấy vai của cô, thân hình mềm mại của Hồ Nhân Như chui vào trong lòng hắn: "Bởi vì nơi này có anh, em muốn ở gần với anh"

Trương Dương cười nói: "Vậy em cứ thẳng thắn dọn đến Nam Tích đi, chúng ta có thể gần nhau mỗi ngày"

Hồ Nhân Như cười cười, giơ ly rượu lên chạm ly với Trương Dương, nhấp một ngụm rượu nói: "Chuyện của nhà máy thuốc Giang thành cũng chưa đến mức tệ, nhưng mà ảnh hưởng của sự kiện thuốc giả thì có thể cần một số tiền lớn"

Trương Dương nói: "Cố bí thư nói, ông ấy có thể lợi dụng quan hệ tranh thủ vay một số tiền giúp cho nhà máy thuốc vượt qua cửa ải khó khăn"

Hồ Nhân Như nói: "Anh thấy thế nào?"

Trương Dương nói: "Anh không nghĩ là ông ấy sẽ đi mở miệng cầu người, tuy rằng ông ấy đứng ra vay khẳng định sẽ được phê, nhưng mà anh biết trong lòng ông không tình nguyện đi làm chuyệ này" Trương Dương rất hiểu Cố Doãn Tri không thể nghi ngờ, nếu như không phải là vì ông ấy không muốn sự nghiệp do con gái lưu lại sụp đổ, nếu như không phải là do thằng con Cố Minh Kiện gây ra họa lớn, Cố Doãn Tri sẽ không cúi đầu cầu người, trong cuộc đời làm quan của ông, cũng không lợi dụng lực ảnh hưởng cá nhân để mưu tư lợi, Trương Dương biết Cố Doãn Tri rất khó xử.

Hồ Nhân Như gật đầu nói: "Phương diện tài chính em có thể giải quyết một phần"

Trương Dương nói: "Anh tìm tiểu yêu, cô ấy nếu như có thể, nhờ cô ấy lấy ra một phần tài chính giúp nhà máy thuốc vượt qua cửa ải khó khăn"

Hồ Nhân Như khẽ cười nói: "Anh đó, sắp coi cô ấy thành máy rút tiền tự động rồi"

Trương Dương cười nói: "Dù sao tiền của cô ấy cũng nhàn rỗi, cho nhà máy thuốc mượn, khi có lợi nhuận thì chia cho cô ấy hoa hồng, coi như là giúp cô ấy tìm được một đầu tư tốt"

Hồ Nhân Như nói: "Em rất có lòng tin đối với nhà máy, chỉ cần vượt qua trận phong ba này, em tin tưởng tương lai của nhà máy thuốc sẽ quay về như cũ"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.