Chương trước
Chương sau
Chương Duệ Dung không phải kẻ ngu si, đương nhiên nhìn ra quan hệ giữa hai người bọn họ, cô ấy thậm chí có chút hối hận, mình chạy đến đột nhiên bắn Trương Dương một súng để làm gì, cái này không phải xen vào việc của người khác sao?

Lệ Phù nói: "Cô đi trước đi, xe để lại!"

Chương Duệ Dung gật đầu, hướng Trương Dương xin lỗi cười nói: "Xin lỗi, có cơ hội mời ăn." Cô ấy vừa rồi xoay người sang chỗ khác, chợt nghe Trương Dương nói: "Tôi nói quốc an các người đều vô tình vô nghĩa như thế? Ngày hôm nay nhu tình mật ý, ngày mai là có thể là người lạ, Chương Duệ Dung, Thường Lăng Phong rất nhớ cô, có thời gian thì gọi điện thoại đi." Thằng nhãi này nói lời này cũng là bất bình vì Thường Lăng Phong, cũng có thêm phần tuyệt đối là trả thù Chương Duệ Dung dùng súng gây tê bắn hắn.

Thân thể của Chương Duệ Dung rõ ràng run rẩy một chút, sau đó cấp tốc đi đến hướng ngoài bìa rừng.

Đợi thân ảnh của Chương Duệ Dung hoàn toàn biến mất, Lệ Phù mới thở dài nói: "Trương Dương, anh đó, vì sao tàn nhẫn đối với tiểu cô nương người ta như thế."

Trương Dương nói: "Cô cảm thấy tôi là trả thù cô ấy, nhưng tôi nói chính là sự thật." Hắn đứng lên từ trên mặt đất, tựa ngồi ở thân cây, cảm thấy cái mông còn mơ hồ làm đau, không khỏi nhíu nhíu mày.

Lệ Phù nói: "Làm sao vậy? Biểu tình thống khổ?"

"Cái mông đau!"

"Muốn tôi giúp anh xoa xoa?"

Trương đại quan nhân gật đầu, sau đó vừa cười nói: "Hay là giúp tôi vuốt vuốt luôn đi!"

Lệ Phù tức giận giơ chân lên nhẹ nhàng đá một cước lên cái mông hắn: "Đều như vậy rồi mà anh còn không thành thật."

Trương Dương nói: "Hai ta vừa rồi nói cái gì nhĩ? Một ngày phu thê trăm ngày ân, cô trước dùng súng bắn tôi, lại dùng kim đâm tôi, bây giờ còn đem tôi còng lại, có phải là có chút không có suy nghĩ không?"

Lệ Phù nói: "Muốn nói không có suy nghĩ cũng là anh trước không có suy nghĩ, Trung Quốc không phải có câu cách ngôn sao? Anh làm mùng một, tôi làm mười lăm, hiện tại anh không uy phong sao? Không nói chuyện chủ nghĩa đại nam tử với tôi nữa sao?"

Trương Dương cười nói: "Tôi vừa rồi đều là chọc cô, cô còn cho là thật."

Lệ Phù nói: "Tôi không cho là thật sao được, biểu hiện vừa rồi của anh mười phần là một đại sắc lang, tôi cảm thấy sợ từ trong đáy lòng đấy."

Trương Dương nói: "Không đến mức vậy chứ, giống loại hình tượng của tôi, thật muốn là nhất thời luẩn quẩn trong lòng muốn làm lưu manh, nhà gái thấy tôi hẳn là thản nhiên chấp nhận."

Lệ Phù thối nói: "Ngựa không biết mặt dài, thật không biết anh làm sao có tự tin mạnh mẽ như vậy."

Trương Dương nói: "Tôi nhìn ra được rồi, cô tuy rằng trong miệng chế giễu tôi, trong lòng lại thích tôi, tuy rằng cô dùng súng bắn ta, dùng kim đâm đâm lên trên người tôi, đau lại ở trong lòng cô."

Biểu tình của Lệ Phù cũng nhanh muốn ói ra.

Trương Dương nhân cơ hội nói: "Cô thả tôi ra đi, hai ta từ từ nói, cũng đừng ầm ĩ được không?"

Lệ Phù nói: "Anh hiện tại cầu tôi?"

"Không phải cầu, là thương lượng."

Lệ Phù nói: "Tốt lắm, chúng ta có việc nói chuyện!"

"A! Cái này là được!"

Nhưng Lệ Phù không có ý giúp hắn cởi ra còng tay, đứng ở trước mặt Trương Dương, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Anh và Hình Triêu Huy nói chuyện gì?"

"Tự nghĩ đi, nếu như nói quốc an còn có cái gì khiến cho tôi cảm thấy hứng thú, chỉ có cô." Trương đại quan nhân cợt nhả nói.

Lệ Phù dựng thẳng mày nói: " Nghiêm túc cho tôi chút, còn tưởng rằng tôi nói giỡn với anh à?"

Trương Dương nói: "Tôi rất nghiêm túc, nói đều là sự thật.”

Lệ Phù nói: "Tôi nói thật với anh, hiện tại chúng tôi đã nắm giữ chứng cứ Hình Triêu Huy tiết lộ cơ mật quốc gia, tổ chức đã đem hắn khống chế bắt đi."

Trương Dương cả kinh, cảm giác thứ nhất của hắn cũng là không có khả năng, với lý giải của hắn đối với Hình Triêu Huy, Hình Triêu Huy hẳn là sẽ không bán đứng tổ chức. Trương Dương nói: "Tôi cảm thấy lão Hình không phải là người như thế!"

Lệ Phù nói: "Mọi việc đều phải chú ý chứng cứ, không có chứng cứ, tổ chức cũng sẽ không tiến hành điều tra đối với hắn."

Trương Dương trong lòng âm thầm suy nghĩ, ước định giữa Hình Triêu Huy và hắn cực kỳ bí mật, dựa theo cách nói của Hình Triêu Huy, nội bộ quốc an ngoại trừ hắn, không có người khác biết chuyện này, vô luận Hình Triêu Huy có chuyện hay không, mình cũng không thể đem bí mật này đơn giản tiết lộ ra. Trương Dương nói: "Lệ Phù, tôi sớm không có dính dáng cùng quốc an, chuyện của Hình Triêu Huy tôi cũng không rõ ràng lắm, cô theo dõi tôi có mục đích gì? Hoài nghi tôi?"

Lệ Phù nói: "Anh và Hình Triêu Huy thật sự không có bất luận giao dịch lén lút gì?"

Trương Dương cười khổ nói: "Nói như vậy mà được à, nói thật cho cô biết, tôi tìm hắn chính là vì ôn chuyện, còn có một mục đích cũng là hỏi thăm một chút chuyện của Văn Linh, chuyện này Chương Bích Quân hẳn là rõ ràng, lúc trước có một thời gian gián điệp Hàn Quốc Thôi Chí Hoán và Văn Linh có yêu đương với nhau, tôi hỗ trợ điều tra, tôi thấy cô ấy đột nhiên thức tỉnh, cho nên tìm lão Hình hỏi một chút chuyện này.”

Lệ Phù gật đầu nói: "Được, tôi tạm thời tin tưởng anh!" Cô ấy lấy chìa khoá ra muốn đi cởi còng tay cho Trương Dương, nhưng giữa đường lại thay đổi ý niệm trong đầu: " Không được, nếu như cởi còng cho anh, anh lại có mưu đồ gây rối thì làm sao bây giờ?"

Trương Dương cười ha hả nói: "Cô thật đúng là cho rằng cái còng tay này có thể khó tôi?" Tay phải hắn mang theo cái còng tay đã cởi ra quơ quơ trước mặt Lệ Phù, sau đó ném lên trên cỏ.

Lệ Phù mở to mắt ra nhìn, thằng nhãi này thật sự là làm cho khó tin, Trương đại quan nhân vẻ mặt đắc ý, chỉ là còng tay làm sao còng được mình, chỉ cần vận dụng Súc Cốt Công, dễ dàng thoát khỏi ràng buộc. Hắn cười tủm tỉm vỗ vỗ đầu vai của Lệ Phù nói: "Nha đầu, tôi đối với cô thật sự không có ý xấu, bằng không, cô cảm thấy trứ có thể chạy trốn ma trảo của tôi?"

Lệ Phù nói: "Trốn không thoát thì trốn không thoát, anh nghĩ rằng tôi sợ à!"

Cái này đến phiên Trương đại quan nhân không chống đỡ được gì, mình có phải là bỏ qua cơ hội tốt không?

Lệ Phù nói: "Đi thôi, tôi đưa anh trở lại, đứng ở rừng cây nhỏ làm gì?"

Trương Dương gật đầu, nhưng lại nhớ tới một việc: "Cô chờ một chút!"

Hắn xoay người đi đến chỗ sâu trong rừng cây.

Lệ Phù vô cùng kinh ngạc nói: "Anh làm gì?" Không bao lâu chợt nghe sau rừng cây truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Lệ Phù mắc cở vẻ mặt đỏ bừng, thằng nhãi này thật sự là quá không biết xấu hổ.

Trương đại quan nhân xả nước xong đi ra, cả người thoải mái nói: "Người có ba cái gấp, xả nước cũng là thoải mái!"

Lệ Phù nói: "Đáng thẹn, tùy tiện tiểu tiện!" Xoay người đi ra ngoài.

Trương Dương nói: "Cái này gọi là hóa thành trời hạn gặp mưa càng hộ hoa!"

Chương Duệ Dung đã đi, Trương Dương ngồi vào xe jeep của Lệ Phù, nhớ tới khi mình rời đi quốc an, ngay cả xe tải da cũng bị bọn họ lấy đi, không khỏi cảm thán nói: "Quốc an thật sự là tuyệt tình, cho dù tôi không hợp tác với các người, một chút nhân tình cũng nên có chứ, sao có thể đem xe tải của tôi đi luôn, cô nói cái tổ chức này có phải là quá vô tình không?"

Lệ Phù khởi động xe jeep nói: "Làm cái nghề này của chúng tôi, thì không cho phép có hai chữ nhân tình. Chỉ cần động tình cảm, làm chuyện gì đều sẽ có cố kỵ, tay chân không thể thoải ami1, đối với một gã đặc công mà nói là nguy hiểm trí mạng."

Trương Dương nói: "Cô với tôi sẽ không động một chút tình cảm?"

Lệ Phù nói: "Tôi cảm thấy con người anh đặc biệt buồn chán, một thằng đàn ông mà cả ngày chỉ tình tình ái ái, anh không phiền tôi cũng thấy phiền.”

Trương Dương cười ha hả nói: "Được, tôi không đề cập tới, đúng rồi, chúng ta vừa rồi nói lão Hình có chuyện rốt cục là sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.