Chương trước
Chương sau
Quách Chí Cường cũng không ngờ chuyện lại diễn biến thành như vậy, gã vội vàng lao tới bên cạnh thiếu niên đó, nhìn thấy thiếu niên đó sắc mặt tái nhợt, trên người chảy không ít máu, đang oán hận nhìn gã. Khuôn mặt này vẫn còn chưa hết nét trẻ con, rõ ràng là học sinh trung học. Quách Chí Cường có chút hốt hoảng, hắn lớn tiếng hô: "Xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương."

Trương Dương theo sau chạy tới, hắn đi tới bên cạnh thiếu niên đó, đầu tiên điểm huyệt cầm máu cho nó, hắn cũng không ngờ kẻ giết người lại là một thằng nhóc còn chưa thành niên. Trương Dương cầm tay nó, nói: "Đừng sợ, xe cứu thương sắp tới rồi, cậu sẽ không sao đâu."

Quách Chí Cường lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc là con mẹ nó xảy ra chuyện gì vậy?"

Trương Dương nói: “Tôi cũng không biết, trước tiên cứu người đã rồi tính sau!"

Chuyện lần này khiến Trương Dương tổng kết ra một kết luận, Lam Ma Phương thực sự không phải là nơi tốt lành gì, mỗi lần hắn đến đây, hoặc nhiều hoặc ít đều xảy ra chuyện, hôm nay vốn không muốn đến, về sau lại đổi ý cùng Thì Duy tới đây, lại khiến hắn đụng phải vụ giết người này, hơn nữa kẻ giết người và người bị giết đều bị nguy hiểm tới tính mạng, cũng may là có hắn ở đây, giúp hai người họ cầm máu kịp thời.

Cảnh sát rất nhanh liền tới nơi, bọn họ trước tiên an bài cho Lương Đức Quang và thiếu niên đó vào bệnh viện để cứu chữa, Trương Dương đã kiểm tra giúp bọn họ, xác định hai người chắc không nguy hiểm tới tính mạng. Hắn và Quách Chí Cường ở hiện trường ghi khẩu cung, hai người bọn họ chỉ là gặp việc nghĩa thì giúp sức, trong chuyện này cũng không có bất kỳ hiềm nghi gì, ở hiện trường cũng có rất nhiều người có thể làm chứng cho vì bọn họ, cho nên cũng không gặp phải phiền phức gì.

Chuyện này khiến Quách Chí Cường cảm thấy rất không thoải mái, dù sao là vì hắn đuổi theo cho nên thiếu niên đó mới hốt hoảng không nhìn đường rồi bị xe đâm, bất kể điểm xuất phát là như thế nào, hắn cũng thấy mình có chút quan hệ, dù sao thằng bé đó cũng vẫn chưa thành niên.

Trương Dương vỗ vai hắn tỏ vẻ an ủi, cũng không nói gì.

Kiều Mộng Viện đi tới bên cạnh Trương Dương, đầy áy náy nói: "Đều do tôi, nếu không phải tôi đòi tới đây thì không gặp phải chuyện này."

Trương Dương cười nói: "Có liên quan gì tới cô đâu? Là tôi tương khắc với Lam Ma Phương này, mỗi lần tới đây kiểu gì cũng gặp chuyện, về sau tôi nhớ rồi, gặp nơi này là đi vòng qua."

Xảy ra chuyện này, tâm tình của mấy người đều có chút chán nản, tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy.

Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Ngày mai tôi cùng anh tới Nam Tích."

Trương Dương gật đầu, Kiều Mộng Viện tới Nam Tích chủ yếu vẫn là vì Duval, cô ta muốn dẫn Duval đi khảo sát thực địa, xem ra hắn cũng nên đi, không nên tiếp tục ở lại đây nữa.

Kiều Mộng Viện vốn định đưa Trương Dương về Nam Quốc Sơn Trang, nhưng hắn bảo cô ta và Thì Duy cứ về trước, còn mình bắt xe về sơn trang cũng được.

Nhìn thấy đèn nê ông của Nam Quốc Sơn Trang, Trương Dương thở phào nhẹ nhõm, tâm tình vốn đang tốt, tất cả đều bị chuyện này làm hỏng rồi.

Trương Dương còn chưa kịp xuống xe thì Hoàng Quân đã gọi điện thoại tới, có việc gấp muốn nhờ hắn hỗ trợ.

Giọng nói của Hoàng Quân lộ ra vẻ khẩn trương: "Trương Dương, lần này anh nhất định phải giúp tôi."

Trương Dương nói: "Sao thế? Quán bar của anh lại xảy ra chuyện à?" Phản ứng đầu tiên của Trương Dương chính là chuyện này.

Hoàng Quân cười khổ nói: "Sao có thể vậy được, quán bar của tôi còn chưa mở cửa mà, là chuyện của con trai bạn tôi, nó đâm người, bản thân cũng bị xe tông, đã được đưa tới bệnh viện rồi, Trương Dương, anh nói sao cũng phải giúp tôi với, thằng bé này đáng thương lắm, nó là một đứa câm điếc, anh không phải là có người quen ở cục công an ư? Anh giúp tôi đi, nói sao cũng phải giữ tính mạng cho đứa bé này."

Trương Dương vừa nghe thấy vậy liền ngây ra thiên hạ chuyện trong thiên hạ sao mà trùng hợp thế, em họ của Hoàng Quân chắc không phải là cái thằng bé đâm người ta ở Lam Ma Phương tối nay chứ? Trương Dương nói: "Anh nói rõ đi, nó đâu người ở đâu?"

Hoàng Quân nói: "Lam Ma Phương, tôi hiện tại đang ở bệnh viện nhân dân Đông Giang số một, cảnh sát cũng không nói cho tôi biết tình huống, còn thẩm vấn tôi suốt như tội phạm, tôi lo cho thằng bé này lắm, nó còn nhỏ, cho dù phạm tội thì cũng là vì xốc nổi thôi mà, Trương Dương anh giúp tôi một lần đi, anh có người ở cục công an, giúp tôi hỏi tình huống một chút."

Trương Dương nói: "Anh chờ đó, tôi lập tức tới ngay."

Trương Dương tới bệnh viện nhân dân số một Đông Giang, nhìn thấy Hoàng Quân đang đứng ở trước cửa phòng cấp cứu, bên cạnh còn có một nữ tử ăn mặc diêm dúa, chắc là người mà lúc trước đã gặp, Hoàng Quân nhìn thấy Trương Dương, vội vã đi tới chỗ hắn, cả người lộ ra vẻ vô cùng khẩn trương, giọng nói cũng run run: "Trương Dương, anh giúp nó với."

Trương Dương nói: "Người đâu?"

Hoàng Quân chỉ chỉ vào khu ngoại khoa: "Đưa lên phẫu thuật rồi, nói là bị xe đâm, máu chảy ra cả hai bồn."

Trương Dương đương nhiên biết chuyện không nghiêm trọng như vậy, hắn lúc ấy đã kiểm tra thương thế của thằng bé, tin chắc rằng nó không gặp nguy hiểm tới tính mạng mới rời khỏi, Trương Dương nói: "Nó là gì của anh? Gớm lắm, đâm Lương Đức Quang một nhát, nghe nói là thủng cả gan!"

Hoàng Quân nói: "Nó là con trai của một người anh em của tôi, cha nó là Phùng Hiếu Hổ."

" Phùng Hiếu Hổ!" Trương Dương lẩm bẩm nhắc lại cái tên này, bỗng nhiên nhớ tới một người, vài năm trong hành động đả hắc của Đông Giang có đào ra được một đội xã hội đen, người cầm đầu chính là Phùng Hiếu Hổ, người này sau khi vào tù không lâu thì bị bệnh chết, chẳng lẽ người mà Hoàng Quân nói là hắn. Bối cảnh của Hoàng Quân xem ra vô cùng phức tạp, Trương Dương nghĩ đến đây không khỏi sinh ra cảnh giác, mình phải chú ý giữ khoảng cách với gã, chuyện trái với nguyên tắc nhất định không được làm.

Hoàng Quân cũng nhìn ra sự do dự của Trương Dương, hắn thở dài nói: "Trương Dương, tôi bởi vì chuyện của Phùng lão đại cũng phải vào tù hơn một năm, có điều thằng bé này không liên quan gì tới chuyện của cha nó cả, học tập cũng rất tốt, lại rất ngoan, tôi cũng không biết nó sao đột nhiên lại đi đâm Lương Đức Quang."

Trương Dương nói: "Hoàng Quân, chuyện này thực sự không liên quan tới anh ư?"

Hoàng Quân lắc đầu.

Lúc này hai cảnh sát đi tới, nói với Hoàng Quân: "Hoàng Quân!"

Hoàng Quân xoay người lại: "Đồng chí cảnh sát, người đã được cứu chưa?"

Một gã cảnh sát nói: "Anh lại đây, chúng tôi còn có việc muốn hỏi anh."

Hoàng Quân bất đắc dĩ đành đi theo.

Trương Dương nghĩ nghĩ một chút rồi vẫn gọi điện thoại cho cục trưởng công an khu Bạch Sa Loan Thắng Văn, Loan Thắng Văn sau khi nghe Trương Dương nói xong, y nói khẽ: "Trương Dương, chuyện này cậu đừng dính vào làm gì, Hoàng Quân đó không phải là hạng tốt lành gì đâu, máy đánh bạc của gã bị thu, quán bar cũng bị đóng cửa, nguyên nhân là có người tố cáo, mà người tố cáo hắn chính là Lương Đức Quang."

Trương Dương ngây ra một thoáng: "Gì cơ?"

Loan Thắng Văn nói: "Thằng bé đó tên là Phùng Mãnh, sau khi cha nó bị bắt, vẫn là Hoàng Quân chiếu cố nó, khẳng định là Hoàng Quân tra được chuyện này do Lương Đức Quang làm, chắc nói gì đó với Phùng Mãnh cho nên nó mới đi trả thù."

Trương Dương cũng khá hiểu con người của Hoàng Quân, hắn cho rằng Hoàng Quân rất nghĩa khí, chắc sẽ không đi lợi dụng một đứa bé.

Loan Văn Thắng nói: "Cái đám người lăn lộn xã hội này, đa số đều là bùn nhão, người làm cán bộ quốc gia như chúng ta tốt nhất đừng qua lại với bọn họ, để tránh dính bùn rồi rửa cũng không sạch." Quốc gia khuyên Loan Thắng Văn.

Hoàng Quân lại giải thích hơn nữa ngày, cuối cùng cũng được phép rời khỏi, trở lại bên cạnh Trương Dương, hắn gọi kêu khổ không ngừng, nói: "Tôi trông giống tội phạm lắm à? Mà sao hỏi tôi cứ như là thẩm vấn kẻ trộm vậy!"

Trương Dương nói: "Chuyện trong quán bar của anh có máy đánh bạc là Lương Đức Quang tố cáo à?"

Hoàng Quân cắn cắn môi, hắn gật đầu nói: "Là hắn! Hắn ở chỗ tôi thua hơn chín ngàn, tìm tới tôi, bảo tôi nể mặt hắn, trả tiền lại, dm, cái bản mặt đó của hắn không đáng một xu, mà cứ tưởng mình hay lắm. Tôi lúc đó bảo hắn cút đi, không ngờ thằng chó này lại tới cục công an tố cáo tôi."

Trương Dương nói: "Cho nên anh mới bảo người ta đâm hắn để trả thù?"

Hoàng Quân nói: "Anh đang hoài nghi tôi ư?"

Trương Dương nói: "Phùng Mãnh đang yên đang lành vì sao lại đi đâm Lương Đức Quang? Nó và Lương Đức Quang có mâu thuẫn gì?"

Hoàng Quân nói: "Tôi không biết, cùng cùng không nhắc với bất kỳ ai là Lương Đức Quang tố cáo chuyện của tôi, nó không thể nào biết được."

Khi hai người đang nói chuyện thì Trương Dương nhìn thấy Lương Tư vẻ mặt buồn bã từ phòng bệnh bước ra, Trương Dương đánh mắt ra hiệu cho Hoàng Quân, hắn đi tới chỗ Lương Tư, Lương Tư đang thất thần, suýt nữa thì đâm vào Trương Dương, ý thức được phía trước có người, vội vàng dừng chân, ôm trán rồi thở hắt ra, nói: "Xin lỗi!" Lúc này mới nhìn rõ người đến là Trương Dương: "Là anh à!"

Trương Dương quan tâm nói: "Tình huống thế nào rồi?"

Lương Tư ảm đạm nói: "Vẫn đang cứu chữa, có điều bác sĩ nói chắc không nguy hiểm tới tính mạng, cám ơn anh đã hỗ trợ!" Tình huống lúc đó Lương Tư cũng đã biết, biết rằng cũng nhờ Trương Dương ra tay giúp đỡ đúng lúc, nếu không thì tình huống của anh trai cô ta chỉ càng xấu hơn.

Trương Dương nói: "Cô có biết thằng bé đó không? Nó vì sao lại tìm tới anh trai cô?"

Lương Tư lắc đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.