Chương trước
Chương sau
Thường Lăng Phong nhìn bóng dáng của thằng ôn này, đầy bất đắc dĩ lắc đầu, Trương Dương chỉ cần đã quyết định, có mười con trâu cũng không kéo hắn lại được.

Khi Trương Dương xuống lầu thì gặp Lương Đông Bình vừa tới báo danh, Lương Đông Bình đã được Thường Lăng Phong an bài ở khoa tuyên truyền, bởi vì Trương Dương đặc biệt chiếu cố, cho nên Thường Lăng Phong đối với hắn cũng vô cùng khách khí, còn muốn giao cả khoa tuyên truyền của Ủy ban thể dục thể thao cho hắn, thời gian Lương Đông Bình đến tuy rằng không lâu, nhưng hắn đã bước đầu tìm được một số cảm giác, chuẩn bị phải công tác thật tốt ở Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích.

Lương Đông Bình nhìn thấy Trương Dương liền chào hỏi rồi nói vài câu cảm tạ.

Nhưng Trương Dương làm gì có thời gian mà nghe hắn nói, vỗ vai hắn, bảo: "Đông Bình, tôi có việc gấp phải đi, để hôm khác nói chuyện nhé."

Lương Đông Bình ngạc nhiên nhìn, Trương Dương đi tới trước xe jeep của mình, mở cửa xe ra, vừa khởi động thì Thường Hải Tâm liền xuất hiện trước xe, từ bên cạnh mở cửa xe, ngồi xuống ghế phụ.

Thường Hải Tâm nói: "Anh muốn đi đâu?"

Trương Dương nói: "Không phải đã nói với em rồi ư? Anh muốn tới Tây Tạng!"

Thường Hải Tâm nói: "Tới Tây Tạng? Anh định phá xe à? Một chút chuẩn bị cũng không có, anh hôm nay có phải là sốt rồi không?"

Thường Hải Tâm vừa nói như vậy, Trương đại quan nhân lúc này mới bình tĩnh lại, đúng vậy, tới Tây Tạng đường xá xa xôi, mà mình ngay cả một chút chuẩn bị cũng không có, muốn đi bằng xe, căn bản là không thực tế, không nói tới cái khác, chỉ bằng vào chiếc xe jeep này, nửa đường mà nổ lốp thì hắn cũng không xử lý được.

Thường Hải Tâm ôn nhu nói: "Dục tốc tắc bất đạt, muốn đi Tây Tạng cũng được, có điều phải muốn tìm một chiếc xe tốt đã."

Trương Dương nghĩ thầm tôi lúc này tìm đâu ra ngay được xe, bởi vì chuyện của An Ngữ Thần, Trương đại quan nhân đối với rất nhiều việc đều không có thời gian bận tâm.

Thường Hải Tâm nói: "Tới chỗ Triệu Thiên Tài đi!" Cô ta nhìn ra Trương Dương bởi vì quan tâm quá mức tới sự an nguy của An Ngữ Thần, cho nên đầu óc khá hỗn loạn, đương nhiên điều này cũng biểu hiện ra một mặt tình nghĩa của Trương Dương, Thường Hải Tâm hiện tại đối với Trương Dương đã hiểu rất rõ, Trương Dương đối với cô gái nào cũng đều vậy cả, tình thâm nghĩa trọng, lúc trước cô ta vì hỏa hoạn mà bị hủy dung, Trương Dương cũng như vậy. Trước khi yêu một người có thể lựa chọn, nhưng một khi đã yêu rồi thì không còn lựa chọn nữa.

Tất cả tình cảm của Thường Hải Tâm đều gửi gắm lên người Trương Dương, cô ta đã nhận mệnh, ôn nhu nói: "Anh đừng sốt ruột, trước tiên tỉnh táo lại đã, cho dù đi cũng phải có chuẩn bị."

Trương Dương nói: "Snh hiện tại đầu óc thật sự rất loạn, anh sợ cô ta gặp chuyện không may, nếu tiểu yêu xảy ra chuyện gì, cả đời anh cũng không thể tha thứ cho sự lơ là của mình."

Thường Hải Tâm biết với trạng thái như vậy của Trương Dương, tuyệt không thích hợp đi một mình.

Tới nhà máy sửa chữa của Triệu Thiên Tài, Trương Dương lập tức hiểu ra dụng ý mà Thường Hải Tâm muốn hắn tới đây, chiếc xe Toyota mà Thường Hải Long mới mua được bảo dưỡng ở chỗ này, trên đường tới Tây Tạng tình hình giao thông phức tạp, không có một chiếc xe tốt thì không thể nào đi được, vì thế chiếc xe việt dã mà Thường Hải Long còn chưa kịp chạy hết thời gian bảo hành đã bị Trương Dương chưng dụng.

Triệu Thiên Tài nghe nói Trương Dương muốn đi Tây Tạng thì cũng kinh ngạc không thôi, phản ứng ban đầu của hắn cũng giống như Thường Lăng Phong, đều cho rằng hôm nay là ngày cá tháng tư, Trương Dương đang nói đùa, nhưng rất nhanh hắn liền hiểu ra, Trương Dương không phải đang nói đùa, hắn rất nghiêm túc, khi Trương Dương đi vòng quanh chiếc xe Toyota đó, Thường Hải Tâm đã bắt đầu làm công tác với Triệu Thiên Tài: "Anh Thiên Tài, Trương Dương phải đi!"

Triệu Thiên Tài nói: "Thật ư?"

Thường Hải Tâm gật đầu nói: "Em định cho anh ấy mượn chiếc xe này anh như em, dù sao anh em cũng làm việc ở kinh thành suốt, gần đây cũng không cần dùng."

Triệu Thiên Tài cười cười: "Chuyện nhà của cô, tôi cũng không có bất kỳ ý kiến gì, anh ta nếu muốn dùng thì Hải Long khẳng định cũng sẽ không nói gì."

Thường Hải Tâm nói: "Nhưng em không yên tâm để anh ta đi một mình, anh nóixem, anh ta đang hoang mang rối loạn như vậy mà đi, đường xá lại không quen, hơn nữa phiếc phức nhất là anh ta không biết hết được tính năng của xe, vạn nhất dọc đường xe xảy ra trục trặc gì thì anh nói xem phải làm sao bây giờ?"

Triệu Thiên Tài vừa nghe thấy câu này liền hiểu ra, Thường Hải Tâm này là bảo hắn đi làm trợ thú. Nói thật, Triệu Thiên Tài thật ra cũng rấc luyến tiếc nhà xưởng này, vừa mới đưa nhà xưởng vào hoạt động ổn định, hiện tại nếu đi thì chắc chắn sẽ tạo thành không ít tổn thất, nhưng hắn và Trương Dương có giao tình đồng sinh cộng tử, lúc trước nếu không phải có Trương Dương, hắn hiện tại sao có thể đường đường chính chính mà sống trong nước, hơn nữa còn còn có một nhà xưởng sửa chữa ô tô của riêng mình. Triệu Thiên Tài nói: "Hay là để tôi đi cùng vậy."

Thường Hải Tâm không nói gì, khóe môi lại lộ ra nụ cười vui vẻ.

Trương Dương cười nói: "Hải Tâm, vậy tôi lái chiếc xe này nhé, lát nữa cô nói với anh hai cô một tiếng giúp tôi."

Thường Hải Tâm nói: "Nói cái gì? Anh muốn dùng, anh ấy tuyệt sẽ không nói nửa chữ không!"

Triệu Thiên Tài nói: "Trương Dương, tôi đi theo anh!"

Trương Dương ngây ra một thoáng, lập tức mấp máy môi, tuy hắn can đảm hơn người, nhưng đi một mình trong hành trình dài cả vạn dặm,có một mình thì đúng là rất tịch mịch, nếu ó Triệu Thiên Tài làm bạn, đương nhiên không còn gì tốt hơn, hơn nữa Triệu Thiên Tài không những là bạn tốt của hắn, mà còn là một kỹ sư xuất sắc, trên đường nếu xe có hỏng hỏc gì thì Triệu Thiên Tài có thể giải quyết dễ dàng, cho nên Trương Dương đương nhiên không có lý do cự tuyệt lý do cự tuyệt, hắn nhìn nhìn chung quanh, nói khẽ: "Vậy nhà xưởng này..."

Triệu Thiên Tài cười nói: "Đã đi vào vào quỹ đạo rồi, tôi có thể đi, có gì không xử lý được thì chờ tới trở lại sẽ giải quyết."

Trương Dương nói: "Vậy, chúng ta chuẩn bị một chút rồi xuất phát thôi."

Triệu Thiên Tài nói: "Không thể gấp được, trước tiên phải chuẩn bị đã, cho tôi tám tiếng đồng hồ, để chuẩn bị đồ dùng thiết yếu và tuyến đường, tám tiếng đồng hồ sau chúng ta sẽ xuất phát!"

Trương Dương nói: "Nhưng tôi thật sự rất vội!"

Triệu Thiên Tài nói: "Tôi cho anh một đề nghị, gọi Chu Sơn Hổ tới, thằng nhóc này tuy vừa lấy bằng, nhưng lái xe thì rất giỏi, chúng ta ba người cùng đi, luân phiên lái xe, tuyệt đối là nhanh hơn một mình anh lái nhiều."

Hắn vỗ vai Trương Dương, nói: "Trương Dương, đã quyết định phải đi thì tất cả nghe tôi an bài đi, chúng ta không những phải đi, mà còn phải bình an trở về nữa."

Trương Dương nghe theo đề nghị của Triệu Thiên Tài, gọi Chu Sơn Hổ tới, lợi dụng tám tiếng đồng hồ mà Triệu Thiên Tài dùng để chuẩn bị, Trương Dương cơ hồ đã liên hệ với tất cả những người quen của An Ngữ Thần, bảo bọn họ nếu biết được nơi chốn hiện tại của An Ngữ Thần thì lập tức liên hệ với mình.

Sáu giờ tối hôm đó, Trương Dương và Triệu Thiên Tài Chu Sơn Hổ Chu Sơn Hổ điều khiển chiếc Toyota của Thường Hải Long lên đường, bởi vì Trương Dương lo lắng cho an nguy của An Ngữ Thần, cho nên trên đường bọn họ cơ hồ là không dừng lại, mỗi ngày ba người thay phiên lái xe, cũng may là kỹ thuật điều khiển của ba người cũng không tồi, thể lực cũng đều rất tốt, Chu Sơn Hổ lại là một lái xe trời sinh, tính năng của chiếc Toyota vốn đã vô cùng ưu tú, hơn nữa có kỹ sư ưu tú Triệu Thiên Tài, trên đường đi rất thuận lợi. Nói một cách tương đối, thời gian lái xe của Trương Dương ngược lại hơi ít một chút, bởi vì mọi người đều lo Trương Dương hiện tại đang sốt ruột tìm An Ngữ Thần, mà đường đi phần lớn là đường núi, cực kỳ nguy hiểm, tốc độ quá nhanh khẳng định sẽ không đảm bảo an toàn.

Càng gần tới nơi, tâm tình của Trương Dương cuối cùng cũng trở nên bình hòa hơn, với tốc độ của bọn họ, cho dù An Ngữ Thần xuất phát từ mấy ngày trước, cũng sẽ không bỏ lại họ quá xa được, dựa theo cách nói của Triệu Thiên Tài, nếu còn tiếp tục đi nhanh như vậy, không khéo sẽ vượt qua An Ngữ Thần, bỏ An Ngữ Thần lại phía sau.

An Ngữ Thần vẫn không có bất kỳ tin tức gì, Trương Dương gập di động lại, ô tô đã lái qua cầu lớn sông Kim Sa của giao giới Tây Tạng. Triệu Thiên Tài vừa xem bản đồ vừa nói: "Sau khi đi qua cây cầu này coi như chính thức vào đất Tạng rồi, tối hôm nay chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút."

Chu Sơn Hổ đang Lái xe nói: "Tối nay có thể ở khách sạn rồi, mấy ngày rồi không được tắm rửa, thật sự là thèm tắm quá."

Trương Dương không nói gì, hắn nhìn ra bên ngoài, sơn thế nhấp nhô, đường quốc lộ của Xuyên Tạng và đường quốc lộ của Điền Tạng lúc này giao nhau, bọn họ đã vượt qua núi Lạp Ô độ cao so với mặt biển hơn bốn ngàn thước, tiến vào khe núi sông Lan Thương, vượt qua sông Lan Thương, từ khe núi Ổ cao chọc trời dõi mắt nhìn ra xa, đường quốc lộ Xuyên Tạng và sông Lan Thương giống như hai dòng ngân hà, như ẩn như hiện. Xe việt dã trèo lên núi Đông Đạt, sau đó lên tiếp núi Nộ Giang, xuống tới thành phố Bát Túc ở bên cạnh sông Nộ.

Thành Bát Túc chỉ là một thành phố nhỏ, bọn họ ở trên đường tìm thấy một nhà nghỉ tương đối sạch sẽ, Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ vừa vào khách sạn liền vội vàng đi tắm, Trương Dương thì cầm một bức ảnh của An Ngữ Thần đi tới chỗ ông chủ hỏi thứ. Trên đường đi, Trương Dương cơ hồ mỗi lần vào khách sạn đều làm vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.