Chương trước
Chương sau
Vinh Bằng Phi cau mày, y nói Trương Dương với đang ngồi đối diện mình: "Nói đi! Sao các cậu lại ở đó?"

Trương Dương người đầy máu, máu là dính từ trên người Lý Đồng Dục, một màn hôm nay thật sự quá đột nhiên, hắn thở dài nói: "Đến bây giờ trong đầu tôi vẫn trống rỗng, vốn cho rằng Lý Đồng Dục muốn giết mẹ con dì Liễu, nhưng không ngờ hắn lại cứu dì ấy!"

Vinh Bằng Phi nói: "Người lái xe tên là Thích Cảnh Lương, trước đây từng là phó chủ nhiệm ủy ban xây dựng thành phố Tĩnh An, bởi vì tội tham ô mà bị đi tù, lúc ấy tỉnh trưởng Tống đang ở Tĩnh An đảm nhiệm chức bí thư Ủy ban kỷ luật, vụ án này là y xử lý, trong lúc Thích Cảnh Lương đi tù, vợ y phát bệnh điên, giết chết con gái hắn, cho nên Thích Cảnh Lương cho rằng là tỉnh trưởng Tống đã hại gia đình hắn, sau khi ra tù vẫn luôn muốn tìm cơ hội trả thù."

Trương Dương hít một hơi lạnh, hắn nói khẽ: "Chuyện này không liên quan tới Lý Đồng Dục ư?"

Vinh Bằng Phi nói: "Sao lại không liên quan? Lý Đồng Dục tìm tới hắn, hai người thông đồng với nhau, là Lý Đồng Dục tạo điều kiện cho hắn, Thích Cảnh Lương vừa rồi đã khai hết, hắn muốn giết chết mẹ con Liễu Ngọc Oánh, nhưng không ngờ Lý Đồng Dục lại ngăn cản hắn."

Trương Dương nói: "Tôi cũng không ngờ."

Vinh Bằng Phi nói: "Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, vì sao mấy cậu lại ở hiện trường?"

Trương Dương lúc này mới mới kể lại chuyện bảo Hoàng Quân theo dõi Lý Đồng Dục.

Vinh Bằng Phi sau khi nghe xong nói khẽ: "Theo những gì mà cậu nói thì Lý Đồng Dục bị bệnh nan y ư?"

Trương Dương nói: "Chắc là vậy, đây là là nguyên nhân mà hắn bất chấp tất cả trả thù tỉnh trưởng Tống."

Vinh Bằng Phi thở dài nói: "Người này thật sự là khó mà đánh giá!" Lúc này thủ hạ của y đã mang báo cáo nghiệm thi của Lý Đồng Dục tới, quả nhiên không ngoài sở liệu của Trương Dương, Lý Đồng Dục bị ung thư phổi.

Sau khi Vinh Bằng Phi nói tin tức này cho Trương Dương, Trương Dương trầm mặc một hồi lâu, hắn nói: "Vinh cục, vụ án này cuối cùng sẽ ra sao?"

Vinh Bằng Phi nói: "Tình tiết vụ án đã rõ ràng, đợi tôi nói chuyện với tỉnh trưởng Tống đã." Y thu lại hồ sơ, nói: "Trương Dương, trong đây là cậu không đúng rồi, chuyện xảy ra hôm nay, mấy người các cậu đừng có nói ra ngoài đấy."

Tống Hoài Minh và Vinh Bằng Phi đi trong đại viện tỉnh ủy. Vinh Bằng Phi là đặc biệt tới đây để báo cáo tình tiết vụ án với y. Tống Hoài Minh nghe xong báo cáo của y, một hồi lâu sau vẫn không nói gì.

Vinh Bằng Phi nói: "Tỉnh trưởng Tống, tình tiết vụ án vô cùng rõ ràng, Lý Đồng Dục thuê Thích Cảnh Lương, ý đồ mưu hại người nhà của ngài, khi Thích Cảnh Lương bắt đầu hành động, lương tâm của Lý Đồng Dục bỗng nhiên quay trở lại, y lái ô tô của mình lao lên, ngăn cản hành động phạm tội của Thích Cảnh Lương, Thích Cảnh Lương cho rằng mình bị y lừa, Lý Đồng Dục lo lắng hắn có hành động tiếp, cho nên tóm lấy hắn, Thích Cảnh Lương tổng cộng đã đâm lên người Lý Đồng Dục hai mươi bảy nhát dao."

Tống Hoài Minh nói: "Lý Đồng Dục..."

Vinh Bằng Phi nói: "Khi xe cứu thương đến nơi thì y đã đã chết vì mất máu quá nhiều rồi."

Tống Hoài Minh nói: "Chuyện của y có thể xử lý lặng lẽ được không."

Vinh Bằng Phi nói: "Vì sao?" Y có chút kinh ngạc nhìn Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt đang nhìn mây trên trời không biết vì sao lại có chút ươn ướt, y nói khẽ: "Y từng là người bạn tốt nhất của tôi, bất kể là như thế nào, hôm nay y cũng đã dùng tính mạng của mình để cứu vợ con tôi, hành động sau cùng của y đã xóa đi tất cả sai lầm của y rồi, tôi không muốn y bị bêu xấu."

Vinh Bằng Phi nhỏ giọng nhắc nhở: "Thích Cảnh Lương vẫn còn sống!"

Tống Hoài Minh nói: "Chết không đối chứng, nếu là hắn cố ý vu hãm Lý Đồng Dục thì sao?"

Vinh Bằng Phi lập tức hiểu ý của Tống Hoài Minh, y là muốn giúp Lý Đồng Dục bảo toàn sự trong sạch, Lý Đồng Dục đã chết, Tống Hoài Minh không muốn y phải gánh tội danh giết người.

Tống Hoài Minh nói khẽ: "Nếu chúng ta đã không thể thay đổi kết cục, vì sao không thể để kết cục này đẹp đẽ một chút, sáng sủa một chút?"

Vinh Bằng Phi mấp máy môi, nói khẽ: "Tôi sẽ không nói, tin rằng Trương Dương cũng sẽ không nói."

Tống Hoài Minh nói: "Không ai nói ra cả! kết cục đều là như vậy, có điều tôi muốn người bạn của tôi có thể đi yên ổn!" Khi nói ra hai chữ người bạn này, trong lòng Tống Hoài Minh nặng như đổ chì, trước khi Sở Tĩnh Chi xuất hiện, y và Lý Đồng Dục từng là bằng hữu tốt nhất, nhớ tới sự thay đổi của Lý Đồng Dục trong mấy năm nay, mình không thể nói là không có chút trách nhiệm nào, nếu mình chiếu cố tốt Tĩnh Chi, Lý Đồng Dục cũng sẽ không thay đổi thành như thế này, Tống Hoài Minh không thể phủ nhận, tình cảm của Lý Đồng Dục đối với Sở Tĩnh Chi tuyệt đối không kém gì mình, thậm chí tình yêu của y còn sâu đậm hơn, cả đời y đều là sống vì Sở Tĩnh Chi, chính sự tuyệt vọng đối với tình yêu này đã phá hủy cuộc đời y.

Tống Hoài Minh rất muốn nói một câu với Lý Đồng Dục, y cuối cùng phát hiện vẫn còn nợ Lý Đồng Dục một câu xin lỗi, câu xin lỗi này là bởi vì mình không chiếu cố tốt cho Tĩnh Chi.

Trương Dương vẫn tới nhìn di thể của Lý Đồng Dục, trong trí nhớ của hắn, chưa bao giờ vì một người mình hận mà thương tâm như vậy, hành vi trước lúc chết của Lý Đồng Dục thật sự là nằm ngoài y liệu của Trương Dương, hắn nhớ tới một người, nhớ tới trưởng xã Hồ Ái Dân của xã Hắc Giả Sơn, cả hai đều từng là người bị Trương Dương phủ định, nhưng khi thật sự đối diện với lựa chọn sinh tử đều biểu hiện ra dũng khí hơn người của họ, có lẽ đây mới là bản tính của bọn họ.

Nhìn khuôn mặt đã hoàn toàn mất đi sinh mệnh lực của Lý Đồng Dục, Trương Dương cảm thấy bi thương khôn kể, hắn rất muốn cứu lại sinh mệnh của Lý Đồng Dục, nhưng đã quá muộn rồi, nếu không phải biết mình sắp chết vì bệnh nan y, Lý Đồng Dục có lẽ sẽ không làm ra nhiều hành động trả thù điên cuồng như vậy, nhưng khi tâm nguyện y sắp đạt thành tâm nguyện của mình, lại lựa chọn từ bỏ, điều này đủ để chứng minh, trong đáy lòng y còn có sự thiện lương. Điều thực sự khiến Trương Dương cảm động chính là tình yêu cố chấp của Lý Đồng Dục đối với Sở Tĩnh Chi, một người có thể dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ tình yêu của mình, đáng để tất cả mọi người tôn trọng.

Trương Dương đi ra ngoài phòng để xác, ánh dương hoàn hôn rất ấm áp, nhưng ở sâu trong lòng hắn lại loạnh lẽo, sinh mệnh vĩnh viễn là yếu ớt như vậy, anh vĩnh viễn không biết được mình lúc nào sẽ ra đi. Trương Dương kéo chặt áo, không biết vì sao, hắn bỗng nhiên rất muốn gọi điện thoại cho Yên Nhiên. Tuy rằng biết rõ lúc này sẽ đánh thức mộng đẹp của Sở Yên Nhiên.

Sở Yên Nhiên ú ớ nói: "Alo! Gọi sớm thế!"

Trương Dương cười nói: "Ở Đông Giang đang là hoàng hôn!"

Sở Yên Nhiên nói khẽ: "Xem ra chúng ta hiện tại luôn không cùng nhịp! Gọi điện thoại Sớm như vậy có việc gì thế anh?"

"Không có gì, chỉ là vì muốn nghe thấy giọng nói của em thôi!"

Sở Yên Nhiên cười nói: "Được, vậy em nói với anh cho anh nghe chán thì thôi nhé!"

Trương Dương nói: "Yên Nhiên, em rất tốt!"

"Sao thế?" Sở Yên Nhiên cảm thấy hắn có chút khác thường.

Trương Dương nói: "Không có gì, mau về đi, anh nhớ em lắm!"

"Buồn nôn quá đi!" Sở Yên Nhiên nhỏ giọng gắt, nhưng ở sâu trong lòng lại cảm thấy rất hạnh phúc.

Trương Dương tối hôm đó về tới Nam Tích, Lý Đồng Dục đã chết, chắc sẽ không tiếp tục gây phiền toái cho Tống Hoài Minh nữa, nhưng cái chết của y lại khiến Trương Dương nhận thức sâu thêm về sinh mệnh, hắn nghĩ tới An Ngữ Thần, nhưng gọi điện thoại thì di động An Ngữ Thần cứ ở trong trạng thái tắt.

Trương Dương vốn cho rằng là vì muộn quá rồi, cho nên để ngày hôm sau gọi lại. Nhưng vẫn như vậy. Trương Dương bắt đầu cảm thấy chuyện có chút không ổn, hắn ngồi trong văn phòng, liên tục gọi điện thoại, thậm chí hắn còn bảo anh hai của hắn tới núi Thanh Đài một chuyến, tìm lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa hỏi nơi ở của An Ngữ Thần, lại bảo Khương Lượng tới quảng trường chùa Nam Lâm hỏi xem An Ngữ Thần gần đây có tới đó hay không.

Buổi trưa ngày hôm sau, đầu tiên là Khương Lượng gọi điện thoại tới, nói với Trương Dương rằng An Ngữ Thần quả thực đã tới quảng trường chùa Nam Lâm, có điều là chuyện của mấy ngày trước rồi. Ngay sau đó Lý Tín Nghĩa tới xã Hắc Giả Sơn gọi điện thoại cho Trương Dương, giọng nói của ông ta lộ ra vẻ khẩn trương: "Trương Dương, nó không phải đi tìm cậu à?"

Trương Dương nghe Lý Tín Nghĩa nói như vậy, trong lòng lập tức lạnh toát, những lời mà An Ngữ Thần nói với hắn trong điện thoại lúc trước, tất cả đều là lừa gạt mình. Trương Dương cố nén sự sợ hãi trong lòng, nói khẽ: "Lý đạo trưởng, ông lần sau cùng gặp cô ta là lúc nào?"

Lý Tín Nghĩa nói: "Chính là trước lúc gọi điện thoại cho cậu đấy, Trương Dương, tôi thấy lần này hỏng chuyện rồi, con bé này không phải đã xảy ra chuyện gì chứ!" Giọng nói của Lý Tín Nghĩa đã run run.

Trương Dương an ủi Lý Tín Nghĩa: "Lý đạo trưởng, ông đừng lo lắng, có lẽ cô ta về Hongkong rồi."

Lý Tín Nghĩa nói: "Không thể nào, con bé nó đã nói là sau này nó ở lại trong nước, không về Hongkong nữa mà!"

Trương Dương nói với ông ta, mà cũng có lẽ là nói với chính mình: "Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được cô ta, cho dù đi khắp chân trời góc biển, tôi cũng nhất định phải tìm được cô ta!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.