Chương trước
Chương sau
Triệu Tĩnh không biết nói gì, vốn cô ta cũng không muốn kết hôn sớm như vậy, nhưng về sau cô ta mang thai, cho nên mới quyết định kết hôn, không ngờ lại phát sinh chuyện sinh non, Đinh Triệu Dũng cũng không định thay đổi ngày cưới đã định trước, Triệu Tĩnh sau khi sinh non liền ở trong tâm trạng lo được lo mất. Cô ta sợ sự kiện sinh non sẽ mang tới sự thay đổi cho mình và Đinh Triệu Dũng, tuy rằng Đinh Triệu Dũng đối với cô ta vẫn trước sau như một, nhưng tâm thái của phụ nữ luôn rất vi diệu. Cô ta bắt đầu biến thành sợ hãi, bắt đầu biến thành mất tự tin vào tình cảm của mình. Mà những điều này, Triệu Tĩnh đều chôn chặt trong lòng, cô ta không có cách nào nói với người khác. Nếu như bọn họ biết trước được tình huống này, cô ta sẽ không để cha mẹ cô ta gặp mặt họ, cũng không khiến cho bọn họ phải khó xử."

Trương Dương thở dài, từ tình cảnh tối nay cho thấy, vợ chồng Đinh Nguy Phong cũng không thích Triệu Tĩnh, Trương Dương hôm nay thủy chung không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, hắn cho rằng bất kể là Triệu Thiết Sinh hay là mẹ mình trong xử lý chuyện này đều rất đúng. Trương Dương nói: "Thật ra chúng ta cũng không hề cảm thấy khó xử, không thích thì cùng lắm là không gặp mặt nữa, coi như người qua đường là được, nhưng em và Triệu Dũng kết hôn rồi, phải đối mặt bảo cha mẹ cậu ta, đây là điều không thể tránh khỏi."

Triệu Tĩnh rơi lệ: "Anh, em nên làm như thế nào bây giờ?"

Trương Dương nói: "Anh nghĩ Đinh gia sở dĩ không thích cuộc hôn nhân của các em, không chỉ là bởi vì nguyên nhân gia đình." Trương Dương nói rất uyển chuyển, nhưng ý tứ của hắn được biểu đạt rất rõ ràng. Đinh gia phản đối cuộc hôn nhân này, còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn là, Triệu Tĩnh trước đây từng là bạn gái của Đinh Bân, hiện tại đối tượng kết hôn lại là Đinh Triệu Dũng, thân là cha mẹ, vợ chồng Đinh Nguy Phong trong lòng cũng không vui, có hơi khắt khe cũng là điều khó tránh khỏi, đây cũng là chuyện thường tình của con người.

Triệu Tĩnh cúi đầu, chuyện tình cảm cô ta cũng không thể khống chế được.

Trương Dương nói: "Tiểu Tĩnh, có câu tục ngữ là ăn một miếng thì không béo được, chuyện gì cũng phải từ từ, em còn nhỏ, vẫn chưa chuẩn bị hoàn toàn, thật sự đừng nên vội vàng kết hôn, anh khuyên em như vậy, cũng không phải là bảo em bỏ Triệu Dũng, Triệu Dũng đối với em rất tốt, anh nhìn ra được, các em vội vã kết hôn là muốn cho đối phương một sự chứng minh, để đối phương yên tâm, thật ra không cần thiết phải như vậy, tình cảm thật sự là phải trải qua sự khảo nghiệm của thời gian, em cho Triệu Dũng thời gian, chẳng khác nào là cho chính em thời gian, dùng thời gian để chứng minh tình cảm của hai đứa là thật, dùng thời gian để chứng minh sự lựa chọn của Triệu Dũng là đúng, trên đời này không có cha mẹ nào là không muốn tốt cho con mình. Tiểu Tĩnh, anh tin Đinh Triệu Dũng, cha mẹ cũng vậy, chờ bọn họ chờ bọn họ hiểu rằng hạnh phúc của Triệu Dũng chính là ở trên người em, bọn họ nhất định sẽ không cản trở bọn em!"

Triệu Tĩnh ngẩng đầu, hai mắt của cô ta phát sáng, những lời của Trương Dương khiến cô ta hiểu ra gì đó, cô ta nói khẽ: "Anh, em hiểu rôi!"

Trương Dương thân thiết vươn tay ra, xoa tóc cô ta. Triệu Tĩnh mỉm cười, giống như quay lại khi cô ta còn đi học, động tác có tính chiêu bài của người anh trai này vẫn không thay đổi. Cô ta nói khẽ: "Mẹ nói đúng, bất kể người khác nhìn thế nào, nhưng chúng ta không thể coi thường chính mình."

Trương Dương tuy rằng người ở Đông Giang, nhưng không có thời khắc nào là không vướng bận về An Ngữ Thần, hắn lo lắng An Ngữ Thần nói dối với mình, mỗi ngày đều gọi mấy cú điện thoại, điện thoại của An Ngữ Thần cũng thông, trong khi nói chuyện cũng không lộ ra điều gì bất thường, nhưng Trương Dương vẫn có chút không yên, hắn cho rằng, mình sở dĩ như vậy, thật ra chẳng những là bởi vì lo lắng cho An Ngữ Thần, còn bởi vì chuyện xảy ra gầy đây quá nhiều sự tình, chuyện trong nhà, chuyện công tác, tất cả đều dồn lên não, mỗi chuyện đều cần hắn phải đi giải quyết, phía Giang Thành có Khương Lượng giúp hắn tra xét chuyện Lý Đồng Dục, quả nhiên không ngoài sở liệu của Trương Dương, Lý Đồng Dục trước đây không ngờ từng làm việc ở nhà máy cơ khí Giang Thành, hắn là báo đạo viên thông tin của nhà máy cơ khí Giang Thành. Nhưng Lý Đồng Dục không có bất kỳ liên quan gì tới thôn Tiểu thạch Oa, Trương Dương đoán rằng, quan hệ của Lý Đồng Dục và Thẩm Tĩnh Hiền cũng bắt đầu từ thời gian này.

Lương Đông Bình sau khi cân nhắc thận trọng, cuối cùng quyết định tới Nam Tích công tác, trên thực tế hắn đã không có lựa chọn tốt hơn, hắn ở đại học là học chuyên ngành tin tức, từ ngành này ra thì hắn không có bất kỳ kiến thức về ngành nào khác, Lương Đông Bình trước khi đưa ra quyết định này, lại tới trước cửa trụ sở nhật báo Đông Nam, ở đường cái đối diện ngắm nhìn nơi đã từng được ký thác hy vọng và mộng tưởng của hắn, nói một cách công bằng, nếu không phải vì xảy ra chuyện này, Lương Đông Bình ở nhật báo Đông Nam cũng rất thỏa mãn, hắn vốn cho rằng mình đã tìm được một nơi để có thể phấn đấu và nỗ lực, nhưng hiện thực lại cho hắn một đòn rất đau, sau này không cũng không còn là phóng viên nữa, trong lòng Lương Đông Bình rất khó chịu, tới trước cửa tòa soạn báo, từ xa nhìn năm chữ nhật báo Đông Nam xã, giống như là mình nhìn thấy quá khứ đã bị dập tắt, năm chữ đó giống như là chữ khắc trên bia mộ, hắn đang cáo biệt quá khứ của mình, trong văn nhân rất nhiều người đều là đa sầu đa cảm, Lương Đông Bình cũng vậy, khi hắn tới cáo biệt quá khứ, bất ngờ nhìn thấy một người - Lý Đồng Dục, Lý Đồng Dục đã trở lại. Khi Lương Đông Bình thông báo quyết định tới Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích nhậm chức của mình cho Trương Dương, cũng thuận tiện nói cho hắn biết Lý Đồng Dục đã trở về.

Điều này đối với Trương Dương mà nói là một phần quà, hai ngày nay, hắn đã tra ra được rất nhiều chuyện của Lý Đồng Dục, hắn đã chuẩn bị tốt thủ đoạn và thể lệ đối với Lý Đồng Dục.

Lý Đồng Dục từ kinh thành trở về tối hôm qua, chuyện so với sự tưởng tượng của y thì khó khăn hơn rất nhiều, phản ứng của Trung kỉ ủy đối với sự tố cáo y là rất lãnh đạm, thậm chí hai người anh y cũng tìm đến y, bọn họ bởi vì chuyện của Lý Đồng Dục mà phải chịu áp lực từ một phương diện nào đó, hai người chẳng những không ủng hộ thằng em tiếp tục làm nữa, ngược lại khuyên y hãy mau thu tay, đừng lấy tiền đồ và vận mệnh của mình ra chơi đùa.

Lý Đồng Dục rất thất vọng, tiền đồ và vận mệnh đối với y đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa, y cũng không có tiền đồ gì, căn cơ của Tống Hoài Minh so với hắn sự tưởng tượng của y thì còn vững hơn nhiều, Tống Hoài Minh đã xách động quan hệ ở các phương diện để gây áp lực cho bọn họ, y tiếp tục làm nữa là không sáng suốt.

Hiện tại Lý Đồng Dục đã mất lý trí rồi, người như y sao có thể sáng suốt được?

Lý Đồng Dục lặng lẽ lên kế hoạch cho những ngày sau cùng của cuộc đời y, y phải ra đi một cách không còn gì tiếc nuối, y muốn giải quyết xong tất cả ân cừu.

Khi Lý Đồng Dục đang ngồi trong văn phòng lẳng lặng suy tư, thì nghe thấy bên ngoài xôn xao, sau đó nghe thấy rầm một tiếng, tiếp đó là có tiếng đồ vật rơi xuống đất. Lý Đồng Dục nhíu mày, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài xem xảy ra chuyện gì, thì nghe thấy tử cửa văn phòng của mình bị người ta một cước đá bay."

Trương Dương xuất hiện ở ngoài cửa, có điều trên mặt thằng ôn này không ngờ không có một chút vẻ tức giận nào, mặt mày tươi cười, tuy rằng cười không chân thật, nhưng quả thực là hắn đang cười, hai bảo vệ của tòa soạn báo lảo đảo chạy theo, trên mặt hai người đều có vết bầm, Lý Đồng Dục xua tay, rất trấn định nói: "Không có chuyện của các anh!" Y nhìn Trương Dương, sự trấn định mà y biểu hiện ra khiến Trương Dương cũng không thể không bội phục, Lý Đồng Dục mỉm cười nói: "Vào trong ngồi đi!"

Trương Dương gật đầu, đi tới ngồi xuống đối diện Lý Đồng Dục.

Lý Đồng Dục rất khách khí, cũng rất lịch sự, đưa cho hắn bình nước khoáng.

Trương Dương mở bình nước khoáng, uống một ngụm rồi nói: "Không hạ độc ở bên trong chứ?"

Lý Đồng Dục mỉm cười nói: "Sợ sao còn uống?"

Trương Dương nói: "Anh không có gan đó!"

Lý Đồng Dục nói: "Người làm tin tức chúng tôi muốn giết người không cần phải dùng thủ pháp sơ cấp như vậy, châm phong tương đối, chẳng lẽ cậu chưa nghe qua câu này?"

"Nghe rồi, hơn nữa còn biết tổng biên tập Lý là cao thủ tuyệt đỉnh ở phương diện này!"

Lý Đồng Dục bật cười: "Tìm tôi có việc gì?"

Trương Dương nói: "Tới kinh thành tố cáo về rồi à?"

Lý Đồng Dục không phủ nhận: "Về rồi, trên đời này nói chung vẫn có được mấy người dám nói thật."

Trương Dương nói: "Cảnh giới cao nhất của người xấu chính là trước giờ không chịu cho rằng mình đang làm chuyện xấu!"

Lý Đồng Dục nói: "Tiêu chuẩn bình phán tốt xấu của mỗi người đều khác nhau, tôi chỉ chiếu theo tiêu chuẩn của tôi mà làm!"

Trương Dương nói: "Tiêu chuẩn gì?"

"Cậu không hiểu đâu!"

Trương Dương nói: "Mục đích sống trên đời là để báo thù, biết vì sao lại để ý tới thù oán như vậy không? Bởi vì lòng dạ hẹp hòi, lại là người cực kỳ tự ti."

Lý Đồng Dục cười rất tươi: "Trong mắt tôi, cậu chỉ là một thằng nhóc!" Trong ngôn ngữ đầy vẻ khinh thường đối với Trương Dương.

Trương Dương nói: "Anh hận tỉnh trưởng Tống, cho rằng ông ta cướp đi tình yêu của anh, đáng tiếc lại không rõ một chuyện, cho dù là không có tỉnh trưởng Tống, mẹ của Yên Nhiên cũng sẽ không yêu ông, loại người lòng dạ hẹp hòi như vậy ai mà yêu được chứ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.