Chương trước
Chương sau
Trương Dương cầm điện thoại, lại nghe thấy một giọng nói cực kỳ quen thuộc: "Chị Thẩm có nhà không?" Trương Dương ngay lập tức nghe ra người ở đầu dây bên kia không ngờ lại là Lý Đồng Dục, lại thêm một sự ngạc nhiên nữa, Trương đại quan nhân phát hiện tối nay chuyện khiến hắn giật mình thật sự quá nhiều, chuyện này nối tiếp chuyện kia. Lý Đồng Dục không ngờ lại gọi điện thoại cho Thẩm Tĩnh Hiền bọn họ giữa bọn họ có quan hệ gì? Mang theo đầy sự ngạc nhiên, Trương Dương áp ống nghe vào tai Thẩm Tĩnh Hiền.

Thẩm Tĩnh Hiền lẩm bẩm nói: "Súc sinh.... Anh là đồ súc sinh..."

Lý Đồng Dục cười lạnh một tiếng, hắn không biết bên cạnh Thẩm Tĩnh Hiền người, lại càng không ngờ được người ở bên cạnh cô ta chính là Trương Dương, quả nhiên là người định không bằng trời định, Lý Đồng Dục nói: "Thẩm Lương Ngọc, người khác không biết bí mật của bà, nhưng tôi thì biết, chỉ cần tôi nói ra sự thực, bà chẳng còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa? Bà tốt nhất hãy ngoan ngoãn nghe lời, bảo con gái bảo bối của bà đi tố giác Đỗ Thiên Dã..."

Thẩm Tĩnh Hiền căn bản không nghe thấy trong điện thoại đang nói gì, chỉ lẩm bẩm nói: "Anh là đồ súc sinh, súc sinh...."

Trương Dương sợ Lý Đồng Dục nghe ra sơ hở, dứt khoát dập máy. Cả sự kiện hắn trên cơ bắn đã nắm rõ rồi, Trương Dương lúc này cảm xúc nhấp nhô, tất cả những điều này đều tới rất đột nhiên, khiến hắn có chút không chịu đựng nổi, hắn nói khẽ: "Hứa Thường Đức hại bà nhiều hơn, bà vì sao không giết hắn?"

Thẩm Tĩnh Hiền miệng chỉ lặp đi lặp lại súc sinh súc sinh, không nói những lời gì khác.

Trương Dương biết mình không thể hỏi ra được gì khác nữa, liền nhổ châm trên người Thẩm Tĩnh Hiền, rồi hành châm lại, đồng thời điểm huyệt ngủ của bà ta, khiến bà ta thiếp đi.

Thẩm Tĩnh Hiền ngủ chưa được bao lâu thì Đỗ Thiên Dã và Tô Viện Viện quay trở lại, vừa rồi hai người bọn họ không đi xa, chỉ đi một vòng ở trong ngõ, nhìn thấy mẹ đã ngủ, Tô Viện Viện kinh hỉ nói: "Ngủ rồi à!"

Trương Dương gật đầu, thằng ôn này tâm sự trùng trùng, nhìn thấy Tô Viện Viện, tư vị ở trong lòng phức tạp đến cực điểm, nói ra cũng lạ, Thẩm Tĩnh Hiền sau khi vạch trần chuyện này, Trương Dương càng nhìn càng cảm thấy Tô Viện Viện và mình có chút giống nhau, kỳ thật muốn chứng thực chuyện này cũng không khó, chỉ cần lấy một chút mẫu máu của Tô Viện Viện, đối chiếu với máu của mình là có thể đưa ra kết luận. Trải qua chuyện vừa rồi, Trương Dương cảm thấy căn bản không cần phải đi làm giám định DNA làm gì, những lời này của Thẩm Tĩnh Hiền có tám chín phần mười là sự thực.

Đỗ Thiên Dã nhìn ra tình tự của Trương Dương không ổn, hỏi khẽ: "Cậu sao thế?"

Trương Dương nói: "Không sao, chỉ là bệnh tình của dì Thẩm không nhẹ, lại thêm dì ấy vốn đã có bệnh trên người, chỉ sợ là muốn khang phục thì phải cần một đoạn thời gian rất dài." Hắn bảo Tô Viện Viện lấy giấy bút, nhanh chóng viết ra một phương thuốc, sau khi làm xong những chuyện này liền vội vàng rời khỏi Tô gia.

Tô Viện Viện vốn muốn tiễn, nhưng Đỗ Thiên Dã bảo cô ta ở lại chiếu cố cho Thẩm Tĩnh Hiền, khi gã và Trương Dương rời khỏi ngõ nhỏ, một chiếc mô tô đi sạt qua họ, chính là đại ca của Tô Viện Viện, Tô Quốc Trạch về đến, có điều đang vội nên không hề nhìn thấy Đỗ Thiên Dã và Trương Dương.

Đỗ Thiên Dã và Trương Dương trở lại ô tô, Đỗ Thiên Dã vẫn cảm thấy vẻ mặt của Trương Dương không đúng, nói khẽ: "Làm sao vậy?"

Trương Dương cười nói: "Bị Thẩm Tĩnh Hiền mắng cho một trận, trong lòng không thoải mái."

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Bà ta thần chí mơ hồ, cậu đừng chấp bà ta làm gì."

Trương Dương nói: "Đương nhiên không chấp rồi."

Đỗ Thiên Dã nói: "Tới chỗ tôi đi! Tối nay hai chúng ta nói chuyện với nhau!"

Trương Dương nói: "Không đi đâu, anh thả tôi ở cửa Hoàng Gia Giả Nhật, tôi muốn tới chỗ Tô Tiểu Hồng chơi."

Đỗ Thiên Dã nghe thấy tên của Tô Tiểu Hồng thì có vẻ hơi mất tự nhiên, gần đây Lý Đồng Dục đang lấy chuyện giữa gã và Tô Tiểu Hồng ra chọc ngoáy, cho nên gã đương nhiên không tiện đi cùng. Gã luôn thấy Trương Dương sau khi từ nhà Tô Viện Viện đi ra thì biểu hiện có chút khác thường, có chút lo lắng hỏi: "Cậu thực sự không sao chứ?"

Trương Dương cười nói: "Không sao, đúng rồi, anh và Tô Viện Viện trong thời gian này nhất định phải giữ khoảng cách, trăm ngàn đừng để con rùa đen Lý Đồng Dục nắm được cơ hội gì đó."

Đỗ Thiên Dã chỉ cười cười, không nói gì.

Trương Dương xuống xe trước cửa Hoàng Gia Giả Nhật, sau khi thấy xe của Đỗ Thiên Dã đã đi xa, hắn gọi điện thoại cho Khương Lượng.

Khương Lượng nghe nói Trương Dương trở lại Giang Thành, không nhịn được liền trách cứ: "Về mà sao không tìm tôi!"

Trương Dương cười nói: "Lần này về vì hôn sự của tiểu Tĩnh, đương nhiên giải quyết việc nhà xong xuôi thì mới nghĩ được tới đám bạn bè các cậu rồi."

Khương Lượng hỏi Trương Dương đang ở đâu, chuẩn bị tới thì Trương Dương nói: "Cậu đừng vội, giúp tôi một việc đã!"

"Việc gì?" Trương Dương nói tên cha hắn là Trương Giải Phóng ra: "Cậu giúp tôi điều tra một chút, Trương Giải Phóng này trước đây làm gì, vì sao mà chết!"

Ấn tượng của hắn đối với cha mình ít tới đáng thương, bởi vì hắn là từ nhà Đại Tùy đến đây, cho nên rất ít hỏi về việc này.

Khương Lượng sau khi hỏi rõ Trương Giải Phóng là cha ruột của Trương Dương, gã lập tức đáp ứng.

Vào cửa lớn của Hoàng Gia Giả Nhật, hai tiểu thư tiếp khách chạy ra đón, cười nói: "Tiên sinh đi một mình ư?"

Trương Dương nói: "Tô tổng có ở đây không?" Đang nói thì vừa hay Tô Cường tiễn khách ra cửa, nhìn thấy Trương Dương, thật sự là vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, gã xông lên nắm lấy vai Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, Đến đây lúc nào vậy?"

Trương Dương cười nói: "Vừa tới, chị Hồng có ở đây không?"

Tô Cường nhiệt tình ôm bả vai Trương Dương đi vào bên trong, gã nói với Trương Dương: "Chị của tôi ở bên Ngư Mễ chi hương rồi, gần đây chuyện ở đây giao hết cho tôi." Gã vừa nói vừa lấy di động ra gọi cho chị gái.

Trương Dương và Tô Cường cùng nhau vừa rượu vang vừa đợi cô ta.

Tô Tiểu Hồng vừa vào cửa đã thét to: "Chủ nhiệm Trương, cậu đã quên người chị nghèo đói này rồi à."

Trương Dương cười nói: "Chị có nghèo đâu, hiện tại là đã là phú tỷ số một số hai ở Giang Thành rồi, nếu là trước thời giải phóng thì chị chính là thành phần tư bản đó. Nếu xét tới cùng, đám cán bộ quốc gia chúng tôi mới nghèo, hai tay áo sạch trơn, trên người không có một phân tiền, cho nên mới tới chỗ chị Hông xin ăn xin uống đây."

Tô Tiểu Hồng cười nói: "Cậu đó, đi ra ngoài một thời gian, nói năng cũng khéo hơn rồi, tôi nói không lại cậu, Tô Cường. đi mở một bình Hoàng Gia Lễ Pháo đi, chị và chủ nhiệm Trương không say không về."

Trương Dương nói: "Chị Hồng, tôi hôm nay đến cũng không phải là để uống rượu, chỉ là thuận đường qua thăm chị thôi."

Tô Tiểu Hồng là người tinh minh, chỉ liếc một cái là biết Trương Dương không có chuyện thì không lên điện tam bảo. Cô ta đánh mắt ra hiệu Tô Cường lập tức hiểu ý chị gái, mượn cớ ra ngoài đi tiếp khách.

Tô Tiểu Hồng cầm lấy bình rượu vang trên bàn trà rót một ly cho Trương Dương, cũng rót cho mình một ly, lắc lắc chén rượu, nhìn rượu màu đỏ trong chén, nói: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"

Trương Dương nói: "Chị Hồng, gần đây có một tên tiểu nhân tố cáo bí thư Đỗ."

Vẻ mặt của Tô Tiểu Hồng thong dong trấn định, mặc dù trong lòng cô ta không thể nào bình tĩnh như rượu vang đang lay động trong chén, lặng lẽ cười nói: "Những người làm quan như các cậu cũng không dễ dàng gì, vừa khổ cực làm việc cho người dân, vừa phải đề phòng tiểu nhân." Cô ta biết Trương Dương nếu đã nói cho mình nghe thì chuyện này nhất định có liên quan tới cô ta.

Trương Dương nói: "Thậm chí có người còn úp chuyện chị mua lại hộp đêm này lên đầu bí thư Đỗ."

Tô Tiểu Hồng nói: "Trương Dương, cậu nói rõ ra đi!"

Trương Dương uống một ngụm rượu rồi nói: "Chị Hồng, thật ra có một số việc tôi không nên nói, nhưng tôi thật sự là không thể nào nhịn được."

Tô Tiểu Hồng uống một hơi cạn sạch rượu vang trong chén: "Được rồi, không cần phải nói, tôi hiểu rồi, tôi biết nên làm gì rồi."

Trương Dương kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Hồng.

Tô Tiểu Hồng lại rót thêm một chén: "Trương Dương, cám ơn cậu, bất kể là như thế nào tôi cũng phải cám ơn cậu!" Khi nói những lời này, trong lòng cô ta bỗng nhiên cảm thấy chua xót, cô ta biết Đỗ Thiên Dã bởi vì chuyện của cô ta mà gặp phiền toái, Tô Tiểu Hồng tuyệt không muốn chuyện như vậy phát sinh, cô ta phát hiện mình đã yêu Đỗ Thiên Dã rồi, điều này đối với cô ta mà nói là chuyện cực kỳ đáng sợ, cô ta ý thức rõ sự chênh lệch giữa mình và Đỗ Thiên Dã, cô ta là một người đàn bà có quá khứ xấu xa, hại Phương Văn Nam, hại Hồng Vĩ Cơ, nếu nói hai người trước bị trừng phạt là đúng tội, nhưng Đỗ Thiên Dã thì không, khi lần đầu tiên gặp Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã đã cứu cô ta từ dưới bánh xe ra, Đỗ Thiên Dã tính tình chính trực vô tư, người như vậy là tình nhân lý tưởng của Tô Tiểu Hồng, từng có một lần, cô ta bởi vì phát sinh biến cố bên người, chán ghét tòa thành thị này, chán ghét bản thân, chính là nhờ sự xuất hiện của Đỗ Thiên Dã nên mới thay đổi tất cả, khiến cô ta đối với cuộc sống, đối với tương lai lại một lần nữa tràn ngập hy vọng.

Cô ta chưa bao giờ muốn cầu Đỗ Thiên Dã chuyện gì, cô ta và Đỗ Thiên Dã đều gặp tổn thương trên tình cảm, khi bọn họ ở cùng một chỗ, giống như là hai con sói cô độc, đang liếm vết thương cho nhau, khi Tô Tiểu Hồng cảm thấy vết thương của mình sắp khép lại, cô ta phát hiện mình rất bất hạnh đã yêu Đỗ Thiên Dã mất rồi, mà quá khứ của cô ta, khiến tình yêu của cô ta trở nên gian nan, tình yêu của cô ta sẽ không mang lại hạnh phúc cho Đỗ Thiên Dã, chỉ có thể mang tới sự đau khổ và phiền toái cho Đỗ Thiên Dã mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.