Chương trước
Chương sau
Tống Hoài Minh bảo quân đội đưa đám người Tôn Hiểu Vĩ về cơ quan công an, mục đích là gia tăng áp lực, y không phải muốn làm khó Đàm Siêu, Tôn Quốc Chính nếu thông minh, y cũng không nên đi đón con trai mình ra khỏi cục công an, mà là trước tiên tới chỗ mình thành khẩn xin lỗi, nhưng Tôn Quốc Chính lại không làm như vậy, y trước tiên đón con trai ra, sau đó mới gọi điện thoại cho mình, chứng tỏ Tôn Quốc Chính không vững dạ, y nhìn ra mình trong chuyện này không phải là thật sự muốn tha thứ cho y, nhưng biết rõ như vậy mà còn cố làm, có lẽ là mình rời khỏi Tĩnh An quá lâu rồi, Tôn Quốc Chính cho rằng y đã có vốn để khiêu chiến quyền uy của mình.

Tống Hoài Minh sau khi cân nhắc cẩn thận, tối hôm đó gọi ba cú điện thoại, một cú gọi cho bạn học cũ của y là tổng biên tập nhật báo Bắc Nguyên Phó Hề Văn, một cú gọi cho thính trưởng thính công an tỉnh Bắc Nguyên Tiếu Minh Giác, cú cuối cùng gọi cho bí thư tỉnh ủy tỉnh Bắc Nguyên Lưu Quảng Đường.

Đối với quan viên cấp số như Tôn Quốc Chính, Tống Hoài Minh căn bản không cần chọn dùng nhiều thủ đoạn, y mặc dù đã rời Bắc Nguyên, cũng không có nghĩa là nhân mạch của y từ nay về sau biến mất ở Bắc Nguyên, bạn học cũ Phó Hề Văn thì không cần phải nói, thính trưởng thính công an Tiếu Minh Giác là hắn tri kỷ của y khi còn công tác ở Tĩnh An, về phần bí thư tỉnh ủy Bắc Nguyên Lưu Quảng Đường, người ngoài không hề biết uyên nguyên giữa bọn họ, cha của Tống Hoài Minh vào thời chiến tranh giải phóng đã từng cứu tính mạng của cha mẹ Lưu Quảng Đường, có một số quan hệ cũng không nhất định phải để người ngoài biết.

Thật ra tùy tiện xuất động một quan hệ trong số đó cũng đã đủ để Tôn Quốc Chính lâm vào khốn cảnh, nhưng Tống Hoài Minh làm việc có nguyên tắc của y, y không phải là chưa cho Tôn Quốc Chính cơ hội, đối với một người không biết quý trọng cơ hội, đối với kẻ đắc chí liền càn rỡ, Tống Hoài Minh phải dằn mặt hắn, cái này không những liên quan tới mặt mũi cá nhân, mà còn liên quan tới rất nhiều quan hệ còn ở Bắc Nguyên, y muốn nói cho một đám người ở Tĩnh An rằng, y tuy đã đi, nhưng người khác vẫn phải biết tôn trọng y.

Đàm Siêu không hề đự đoán được hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, thính trưởng thính tỉnh Tiếu Minh Giác khi gọi điện thoại cho y không chút khách khí nói: "Ngày mai tôi sẽ phái tổ công tác đặc biệt điều tra vụ án đua xe trái phép của Tĩnh An, cùng với trong đó có vấn đề phạm tội hay không, anh chuẩn bị một chút đi, ngày mai đến văn phòng của tôi kiểm điểm."

Đàm Siêu nói: "Thính trưởng Tiếu.... Tôi đang truy tra chuyện này..."

Tiếu Minh Giác nói: "Không cần, có chứng cớ cho thấy anh trong chuyện này có hành vi không làm tròn trách nhiệm, nếu thẩm tra, sẽ phải chịu trách nhiệm tương ứng, Đàm Siêu, tôi trước giờ luôn nghĩ rằng anh là một người làm việc tỉnh táo, làm gì cũng phân rõ nặng nhẹ, anh quá khiến tôi thất vọng rồi." Đàm Siêu nghe Tiếu Minh Giác nói xong liền choáng váng, trong lòng y đã hối hận rồi, Tiếu Minh Giác nói đúng, y không phân rõ nặng nhẹ, Tôn Quốc Chính tuy rằng là phó thị trưởng thường vụ, nhưng y so sánh Tống Hoài Minh thì chẳng bằng cái rắm. Lần này thì xong rồi, Tống Hoài Minh thực sự bị chọc giận rồi, người ta đã đốt lửa lên đầu mình rồi. Con mẹ nó Tôn Quốc Chính, mày đúng là hại tao quá thảm!

Cơ hồ là đồng thời, Tôn Quốc Chính cũng đặc biệt gọi điện thoại cho bí thư tỉnh ủy Lưu Quảng Đường, đắc tội với Tống Hoài Minh, trong lòng y rất không yên, y muốn đem tiền căn hậu quả của chuyện này nói cho Lưu Quảng Đường nghe, trọng điểm trình bày của y là, một cán bộ ngoài tỉnh mà vươn tay quá dài, không ngờ quản đến cả thổ địa Bắc Nguyên, y muốn khơi mào lòng cùng chung kẻ địch với Lưu Quảng Đường, chỉ cần Lưu Quảng Đường nguyện ý làm chỗ dựa cho y, Tống Hoài Minh cho dù có dày vò hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì, nơi này là Bắc Nguyên, lời của Lưu Quảng Đường mới có sức nặng.

Nhưng Lưu Quảng Đường căn bản không hứng thú nghe y trình bày hết, chỉ hỏi một cậu: "Tiểu Tôn, con trai anh có phải đã làm hại Yên Nhiên hay không?"

Tôn Quốc Chính ngây ra một thoáng rồi nói: "Ặc... chỉ là bọn trẻ hiểu lầm chút thôi."

Lưu Quảng Đường nói: "Anh có biết Yên Nhiên là con gái nuôi của tôi không?"

Sở Yên Nhiên không phải là con gái nuôi của Lưu Quảng Đường, Lưu Quảng Đường chỉ là thông qua phương thức này để chứng tỏ với Tôn Quốc Chính rằng quan hệ giữa y và Tống Hoài Minh không tầm thường, Tôn Quốc Chính nghe thấy tin tức này trong đầu liền trống rỗng, dùng từ sét đánh ngang tai để hình dung trạng thái hiện tại của y cũng không phải là quá đáng, y thật sự đã bắt đầu hối hận vì hành vi xung động của mình.

Bí thư tỉnh ủy Lưu Quảng Đường lạnh lùng nói: "Có những quan hệ không tiện để người ngoài biết, nhưng khiêm tốn không có nghĩa là có thể nhường nhịn, anh biết rõ nên làm như thế nào rồi chứ!"

Cú điện thoại đầu tiên của Tống Hoài Minh tuy rằng gọi cho Phó Hề Văn, nhưng y chỉ là mời người bạn cũ này đi gặp mặt ôn chuyện, còn có phải là dùng kiếm của cơ quan ngôn luận hay không thì còn phải xem tiến triển của sự việc, Tống Hoài Minh cho rằng mình chắc không cần vận dụng Phó Hề Văn, sự thật cũng đúng như y nghĩ.

Sở Yên Nhiên dưới sự đi cùng của bà ngoại quay về, khi đi qua phòng khách, nhìn thoáng qua cha một cái, không nói gì, cúi đầu đi lên lầu, một lát sau cô ta từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm hòm thuốc, quay về bên cạnh cha, kéo tay y, rất cẩn thận cởi khăn tay đã nhuốm máu của y, nhìn thấy bàn tay màu thịt lẫn lộn của cha, nội tâm Sở Yên Nhiên cảm thấy áy náy nói không nên lời, nước mắt bắt đầu rơi. Một giọt nước mắt rơi xuống vết thương của Tống Hoài Minh, đau đớn như dao cắt, nhưng Tống Hoài Minh nhìn thấy bộ dạng của con gái, trong lòng lại cảm thấy ấm áp, y nói khẽ: "Không sao đâu, không cẩn thận bị thương thôi."

Sở Yên Nhiên cắn môi, vẫn không nói gì, cẩn thận dùng nước muối rửa sạch vết thương cho cha, cuối cùng dùng băng vải quấn lại, tuy rằng quấn rất cẩn thận, nhưng không thế nào chuyên nghiệp được, thành ra băng tay cha trông như cái bánh chưng.

Trương Dương và Margaret ngồi ở bên cạnh, mỉm cười nhìn hai cha con họ, bọn họ cũng đều biết, Sở Yên Nhiên có thể làm ra biểu hiện như vậy, đã chứng tỏ nút thắt trong lòng cô ta cuối cùng cũng được cởi, kể ra cũng lạ, từ trước tới giờ Trương Dương rất tin tưởng nhân cách của Tống Hoài Minh, tuy rằng hắn không nhìn thấy cái gọi là chứng cớ này, cũng không biết nội tình cụ thể trong đó, nhưng hắn có thể nhìn ra sự đau đớn của Tống Hoài Minh tuyệt đối không phải là ngụy trang, sự quan tâm của y đối với Yên Nhiên khẳng định xuất phát từ tận đáy lòng.

Đồng hồ đã chỉ 0 giờ, Tống Hoài Minh nói khẽ: "Đi ngủ đi, đã khuya rồi! Mấy ngày nay mọi người đều rất mệt."

Sở Yên Nhiên gật đầu, nói khẽ: "Cha, cha cũng sớm đi nghỉ ngơi đi..."

Tống Hoài Minh nghe thấy con gái lại gọi mình là tra, trong nháy mắt trăm ngàn cảm xúc đan xen, ngay cả mắt cũng đỏ lựng lên, y gật đầu thật mạnh, nói: "Con gái ngoan..."

Margaret cười nói: "Được rồi, giữa cha con làm gì có thù hằn nào được lâu! Yên Nhiên, theo bà về nghỉ ngơi đi, có gì thì để mai nói!"

Sở Yên Nhiên dạ một tiếng, đứng dậy đỡ bà ngoại, sau khi bọn họ đi, trên mặt Tống Hoài Minh lộ ra nụ cười rạng rỡ, y nói với Trương Dương: "Cậu vẫn chưa về nghỉ ngơi đi à?"

Trương Dương gật đầu, lúc này bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng chó sủa, nửa đêm không ngờ có khách tới.

Tới bái phỏng Tống Hoài Minh là cha con Tôn Quốc Chính, Tôn Quốc Chính lúc trước đã nói trong điện thoại, ngày mai sẽ đẫn con trai tới xin lỗi Tống Hoài Minh, y nói được thì làm được, tiếng chuông đêm khuya vừa mới vang lên, y đã dẫn con trai tới đảo nhỏ, hiện tại Tôn Quốc Chính đã hoàn toàn minh bạch rồi, cúi đầu cũng là một loại một loại kỹ xảo, tuy rằng y cúi đầu, nhưng thái độ của y không đủ thành khẩn, trong mắt Tống Hoài Minh, đây là một loại khiêu khích đối với quyền uy của y, Tống Hoài Minh tuy rằng không còn ở Tĩnh An, nhưng nhân mạch của y vẫn còn, quan hệ các mặt tuyệt đối không phải là Tôn Quốc Chính có thể sánh được, ngay cả Lưu Quảng Đường trước giờ luôn được Tôn Quốc Chính coi là tòa núi dựa không ngờ cũng là cha nuôi của Sở Yên Nhiên, Tôn Quốc Chính không thể không bội phục sự che giấu quan hệ giữa những người này, Lưu Quảng Đường đến Bắc Nguyên đảm nhiệm chức bí thư tỉnh ủy lâu như vậy, không ngờ không ai biết y và Tống Hoài Minh có bất kỳ mối quan hệ nào.

Tống Hoài Minh đối với sự quay lại của Tôn Quốc Chính không cảm thấy bất ngờ gì, có điều khúc xen giữa trong đây khiến y cực kỳ tức giận, cho nên mới có ba cú điện thoại về sau.

Tôn Quốc Chính dẫn con trai tới phòng khách, y giơ tay lên tát cho Tôn Hiểu Vĩ một cái, nổi giận nói: "Đồ mất dạy, còn không mau quỳ xuống cho tao!" Lúc này y tuyệt đối là hình tượng quân pháp bất vị thân.

Tôn Hiểu Vĩ rầm một cái quỳ gối xuống trước mặt Tống Hoài Minh, vẻ mặt cầu xin nói: "Chú Tống, cháu sai rồi, cháu không nên trêu chọc Yên Nhiên và Trương Dương... thật ra cháu chỉ muốn đùa với họ một chút thôi." Thằng ôn này hiện tại thật sự bị dọa cho sợ rồi, đầu tiên là bị quân đội tẩn cho một trận, sau đó lại bị đưa vào cục công an, lão gia tử sau khi đưa hắn ra lại mắng cho một trận, Tôn Hiểu Vĩ lúc này đến lá gan cũng run rẩy.

Trương Dương nhìn một màn trước mắt, suýt chút nữa thì cười thành tiếng, Tôn Quốc Chính đủ cứng đấy, dẫn con trai tới thỉnh tội mà dùng cả chiêu này, sớm biết như vậy hà tất lúc trước phải làm thế?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.