Trương Dương đáp: " phụ nữ thích tao có đầy, lẽ nào cứ bị người cự tuyệt là đổ lỗi lên đầu tao sao?"
Trần Thiệu Bân ca thán: "Cái thế gian này thât không công bằng chút nào, kẻ ăn không hết người lần chẳng ra, theo lý mà nói tôi cũng được coi là trẻ tuổi lắm tiền, đẹp trai ga-lăng. Sao lại phụ nữ lại không thích tôi chứ?"
Đinh Triệu Dũng nói: "Thế cái cô nữ sinh già khú đem đến lần trước đâu?
Trần Thiệu Bân đáp: "Không hợp, cho tôi xin!"
Đinh Triệu Dũng nói: "Không già!"
Trần Thiệu Bân đáp: "Người không già nhưng mà suy nghĩ như một bà cụ non, trái tim này sớm đã chịu nhiều đau khổ, từ Lê San San cho đến Thường Tâm Lăng, đều là những người tôi thích, nhưng lại không thích tôi, sao đời tôi lại bị kịch thế này?
Thật là sao lại bi kịch đến vậy?"
Trương Dương nói: "Nhân phẩm, chắc chắn là do vấn đề nhân phẩm!"
Trần Thiệu Bân tức giận đá hắn một cái: "Cậu mới là thằng có vấn đề về nhân phẩm! Suy cho cùng cũng tại tôi đây quá là tốt bụng lương thiện, không có ý hại người..." Chưa nói xong thì bên ngoài có tiếng sấm đánh inh tại, khiến Trần Thiệu Bân sợ đến rụt cổ vào, Trương Dương và Đinh Triệu Dũng đồng thanh cười ầm lên, Trương Dương nói: "Mặt dày quá, đến cả ông trời cũng không chịu nổi!"
Ngay sau đó mưa to ập đến, Trương Dương nhìn ra ngoài cửa, thở dài nói: "Được rồi, chúng ta nhanh chóng kết thúc thôi, mưa dầm như thế này, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2059321/chuong-716-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.