Chương trước
Chương sau
Tát Đức Môn Thác vẻ mặt ủy khuất nhìn Trương Dương, lúc đầu tưởng diễm ngộ, ai ngờ nhìn bề ngoài Lương Hiểu Âu nhỏ nhắn tự nhiên có lực lượng lớn như vậy, tiện nghi của cô ấy cũng không phải dễ chiếm như vậy.

Trương Dương vỗ vỗ bờ vai của ông nói: "Đi, tôi cùng ông quay về khách sạn!...

Tát Đức Môn Thác được Trương Dương nâng đứng lên, phó thị trưởng Đông Giang Tùy Quốc Minh đến đây, vẻ mặt thân thiết nói: "Tham nghị viên tiên sinh, ông không sao chứ?",

Tát Đức Môn Thác tràn ngập oán niệm nhìn ông ta một cái, bởi vì chuyện của Lương Hiểu Âu, ông ngay cả đám người Đông Giang này cũng đều hận.

Tùy Quốc Minh giật mình một cái, trên mặt không dễ nhìn, ngượng ngùng lui lại, thấy được Lương Hiểu Âu trong đám người, nhanh chóng đi qua, Lương Hiểu Âu thấy ông ta đến đây, xoay người bỏ đi.

Tùy Quốc Minh đuổi theo nói: "Tiểu Âu, tiểu Âu, chờ một chút."

Lương Hiểu Âu dừng chân, Tùy Quốc Minh nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cô không phải cùng đi du ngoạn với Tát Đức Môn Thác sao? Sao lại biến thành như vậy?"

Lương Hiểu Âu mặt đỏ bừng. Cô ấy mấp máy môi, trong ánh mắt tràn ngập khuất nhục và phẫn nộ: "Sau này, loại chuyện này đừng kêu tôi dính dáng đến!",

Tùy Quốc Minh nói: "Làm sao vậy? Cái này không phải công tác của cô sao?”

Lương Hiểu Âu gằn từng chữ: "Tôi mặc kệ, ông nghe rõ cho tôi, bây giờ tôi hiện đi. Chuyện này không liên quan đến tôi!", Lương Hiểu Âu nói xong liền đi, Tùy Quốc Minh lăng ở đây, hắn thật sự không bồ sở rốt cuộc xảy ra cái gì, hãy nhìn Lương Hiểu Âu biểu hiện của, hắn ý thức được chuyện này có chút không ổn.

Tát Đức Môn Thác trở lại khách sạn, Thường Lăng Phong và Tát Lạp, Đỗ Lạp ở chỗ này nói chuyện, thấy Tát Đức Môn Thác và Trương Dương ướt nhẹp, mọi người đều đến đây giúp, Tát Đức Môn Thác trở lại phòng của mình. Hiển nhiên còn chìm đắm trong sự kinh hồn của việc rơi xuống nước vừa rồi, tâm tình cả người vẫn không bình phục, Trương Dương cười vỗ vỗ bờ vai của ông nói: "Trước tắm rửa. thay quần áo nghỉ ngơi một chút, như thế này nhé, tôi mời ông uống rượu an ủi!”

Tát Đức Môn Thác mờ mịt gật đầu.

Trương Dương trở lại phòng cởi quần áo xuống, hắn quên không khóa cửa, Tát Lạp và Đỗ Lạp hai người đều đi đến, thấy nửa người trên của Trương đại quan nhân, cơ thể rắn chắc của Trương Dương, đường viền đường cong nói lên vẻ kiện mỹ của nam tính. Hai cô gái thấy cơ thể kiện mỹ của Trương đại quan nhân, con mắt nhìn như muốn lòi ra ngoài, đều nói đàn ông háo sắc, đàn bà có đôi khi còn háo sắc kinh khủng hơn đàn ông nhiều.

Trương Dương cười ha hả nói: "Tôi quên khóa cửa..."

Đỗ Lạp đã đi tới. Cô ấy là thật sự có chút không khống chế được, đưa tay sờ soạng trên cơ ngực của Trương đại quan nhân: "Vóc người của anh thật tốt!",

Trương đại quan nhân không chịu nổi cái này. Bị sờ đến nổi da gà, hắn cười chạy trốn vào toilet: "Các người trước ngồi, tôi tắm rửa thay quần áo...”,

Tát Lạp nhỏ giọng: "Hắn rất xấu hổ!",

Đỗ Lạp nói: "Tôi cũng rất thích!"

Lúc Thường Lăng Phong đi tới phòng Trương Dương, nghe được hai cô gái này đang ở thảo luận vóc người của Trương Dương. Trong lòng âm thầm cười, hắn nói với Tát Lạp: "Hai người không tới nhìn tham nghị viên tiên sinh?”

Tát Lạp nói: "Tham nghị viên tiên sinh nói muốn bình tĩnh một chút...”

Thường Lăng Phong nói: "Tôi nghe ông ta nói. Đây là một ngoài ý muốn, tham nghị viên tiên sinh trượt chân rơi xuống nước... “

Trương Dương nhanh chóng thay quần áo đi ra, vì phòng ngừa bị hai nữ sắc lang ăn hôi, Trương đại quan nhân lần này mặc kín cổng cao tường. Nhưng ánh mắt của hai cô gái nước Mỹ nhìn hắn tràn ngập mờ ám. Hận không thể nuốt hắn vào vậy, Trương đại quan nhân từ lúc chào đời tới nay vẫn là lần đầu tiên cảm giác được đàn ông lớn lên đẹp cũng là rất nguy hiểm.

Đỗ Lạp nằm trên giường của Trương Dương với một tư thế cực kỳ mê hoặc, đôi mắt quyến rũ nhìn Trương Dương: "Trương Dương, anh thật sự là một anh hùng!"

Tát Lạp càng chủ động, cho Trương Dương một cái ôm nóng bỏng, hung hăng hôn lên mặt của Trương Dương, người ta cũng không ngốc, lý do chiếm tiện nghi rất đầy đủ: "Cảm ơn anh cứu tham nghị viên tiên sinh."

Đỗ Lạp vốn chuẩn bị tư thế mê hoặc Trương Dương tới. Thấy Tát Lạp tiên hạ thủ vi cường, nhanh chóng từ trên giường đứng lên, nhào tới, hôn tới tấp: "Tôi cũng muốn cảm ơn anh!"

Trương đại quan nhân thật sự là dở khóc dở cười, nhìn vẻ mặt có chút hả hê của Thường Lăng Phong, tự cho là tiêu sái anh tuấn này, để cho hai cô gái Nước Mỹ này tới đi.

Trương Dương cũng đã nhìn ra. Nếu như hắn không cản hai cô gái này lại, hai người chỉ sợ là sẽ đùa giỡn với mình ở trong phòng đến mệt thì thôi, Trương đại quan nhân kiến nghị cùng đi nhìn Tát Đức Môn Thác. Mọi người cùng nhau đi tới phòng của Tát Đức Môn Thác, gõ gõ cửa, nghe được âm thanh của Tát Đức Môn Thác.

Khi đi vào, thấy Tát Đức Môn Thác đã tắm rửa thay quần áo, ngồi ngơ ngác ở trên giường, rất uể oải, rất chán chường, Tát Đức Môn Thác cũng là một người rất tự tin vào mị lực của mình, ngày hôm nay bị Lương Hiểu Âu làm nhục mặt, đả kích nghiêm trọng tới lòng tự trọng của ông.

Trương Dương thấy dáng dấp hiện tại của ông, đều có chút đồng tình, thấp giọng kiến nghị nói: "Đi uống vài ly đi!"

Tát Đức Môn Thác gật đầu, khi ra cửa chợt nhớ tới một việc, nói với Trương Dương: "Gọi Lương tiểu thư cùng đi đi."

Trương Dương nhìn thoáng qua Thường Lăng Phong. Thường Lăng Phong nói: "Lương Hiểu Âu đi rồi!"

Trương Dương hơi ngẩn ra, Tát Đức Môn Thác nghe được tin tức Lương Hiểu Âu đã rời đi, ngược lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, biểu hiện của ông ngày hôm nay quả thật có chút mất phong độ, Tát Đức Môn Thác nói: "Chỉ đành chờ tôi trở lại Đông Giang rồi xin lỗi ngay mặt cô ấy."

Thường Lăng Phong chẳng biết rốt cục là xảy ra chuyện gì, nhưng từ việc Tát Đức Môn Thác xin lỗi Lương Hiểu Âu, giữa hai người khẳng định xảy ra chuyện không hài lòng.

Trương Dương đối với chuyện đã xảy ra vừa rồi rất rõ ràng, bất quá hắn cũng không nói xấu Tát Đức Môn Thác. Hy vọng cái lão lưu manh nước Mỹ này thật sự là lương tâm trổi dậy, không quấy rầy người ta nữa.

Quán bar của Cẩm Loan khá nhiều, bởi vì là khu du ngoạn, tiêu phí cũng cao không như bình thường, một chai bia cũng hơn hai mươi đồng, vokka, quicky, hennessy gì cũng đều có. Bất quá hơn phân nửa đều là giả. Tát Đức Môn Thác gọi một chai vokka, nhìn cái hộp một chút rồi trả lại, Trương Dương biết cái này là rượu giả, vẫy vẫy tay với ông chủ, thấp giọng nói: "Có muốn tôi mời chủ nhiệm Lâm Thành Các tới hay không?"

Ông chủ quán bar hiển nhiên cũng nhận được thông báo, nhận ra Trương Dương những người này là đoàn đại biểu của nước Mỹ. Nhanh chóng tìm hai chai rượu thật đến, Thường Lăng Phong hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Quán bar ông chủ không dám nói cao: " Ba trăm sáu mươi một chai."

Trương Dương nói: "Ghi sổ, ngày mai tôi cho Lâm Thành Các đến đây trả cho ông."

Ông chủ rất có ánh mắt, vẻ mặt tươi cười nói: "Bán cho người khác là ba trăm sáu, các người tới thì tôi mời khách, hai chai này coi như tôi mời khách."

Tát Đức Môn Thác rót đầy ly rượu, chạm ly cùng Trương Dương, lòng đầy cảm xúc nói: "Cảm ơn cậu, ngày hôm nay nếu không phải cậu, tôi sợ rằng đã gặp Thượng Đế."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.