Chương trước
Chương sau
Ngô Minh không đi theo tới đó, y và Trương Dương cùng nhau tới phòng 388 của ban trú kinh, đây là căn phóng xa hoa nhất của ban trú kinh Nam Tích, bình thường đều là để tiếp đãi lãnh đạo thành phố, trang trí bên trong khá là xa hoa, ngay cả đồ dùng cũng đều bằng gỗ lim.

Trương Dương và Ngô Minh ngồi xuống ghế làm bằng gỗ lim, Ngô Minh nói: "Tiểu Trương, vất vả cho cậu rồi." Y và Trương Dương đều hiểu rõ quan hệ giữa hai bên, hai người vốn ghét cay ghét đắng nhau, hòa khí như vậy chỉ là giả vờ.

Trương Dương nói: "Không có gì mà vất vả cả, thân là một thành viên của Nam Tích, Nam Tích xảy ra chuyện tôi đương nhiên phải giúp."

Ngô Minh gật đầu nói: "Tối nay chưa được nghỉ ngơi tốt nhỉ."

Trương Dương ngáp một cái, nói: "Ba giờ sáng đã đã bị thị trưởng Cung gọi dậy, rất là mệt. Phó bí thư Ngô đã tới rồi, chuyện này do ngài xử lý, tôi có thể được thanh nhàn rồi."

Ngô Minh cười nói: "Thật ra có cậu ở đây, tôi căn bản cũng không cần phải đến, năng lực công tác của cậu mọi người đều công nhận."

Trương Dương nói: "Tôi không có năng lực công tác gì cả, suốt ngày làm hỏng việc, mang tới không ít phiền toái cho các lãnh đạo."

Ngô Minh nói: "Chuyện nước sông Thoan bị ô nhiễm, mọi người đều biết, cũng đều công nhận nỗ lực và sự cố gắng của cậu, cậu yên tâm, công tích của cậu sẽ không dễ dàng bị xóa đi đâu."

Trương đại quan nhân từ trong đáy lòng rất khinh thường thằng ôn này, nghĩ thầm tôi làm ra thành tích gì cũng không cần anh phải khẳng định, hắn đứng dậy nói: "Phó bí thư Ngô, tôi còn có việc, giờ ngài tiếp nhận chuyện ở đây nhé."

Ngô Minh cũng có chút bất lực vì hắn thủy chung gọi mình là phó bí thư, biết thằng ôn này là rắp tâm khinh bỉ y, y cũng không muốn tiếp tục ở đây nói chuyện với Trương Dương nữa, thằng ôn này cũng không phải là đèn cạn dầu, hắn nguyện ý đi, mình cầu còn không được nữa là, Ngô Minh rất khách khí đứng dậy nói: "Tôi tiễn cậu."

Thật ra Ngô Minh chỉ khách khí một chút thôi, có điều nói xong câu đó, y lại hối hận, Trương Dương là hạng người nào chứ, nếu đổi lại là người khác khẳng định sẽ không để mình tiễn, nhưng thằng ôn này tuyệt đối sẽ không khách khí với mình.

Khi Ngô Minh tiễn Trương Dương ra cửa, nói khẽ: "Sử Học Vinh vừa mới bị tra ra có vấn đề trên kinh tế, Ủy ban kỷ luật đang chuẩn bị song quy hắn, nhưng vẫn chưa áp dụng với hắn thì hắn đã tự sát rồi."

Trương Dương hơi ngẩn ra, dừng chân lại, kinh ngạc nhìn Ngô Minh: "Anh là nói, hắn sợ tội tự sát ư?"

Ngô Minh gật đầu.

Trương Dương nói: "Bên trong Ủy ban kỷ luật có người để lộ bí mật à?" Hắn từ trong những lời này của Ngô Minh lập tức nắm được chỗ mấu chốt.

Ngô Minh thở dài nói: "Từ Quang Nhiên, Lý Bồi Nguyên, những người này tuy rằng xuống ngựa, nhưng còn có rất nhiều phần tử chưa bị moi ra, bên trong chúng ta còn có một số người có vấn đề."

Trương Dương có chút kỳ quái nhìn Ngô Minh, vì sao y lại nói với mình những lời này, giữa bọn họ tuy rằng quen nhau thời gian không ngắn, nhưng không có giao tình gì, Ngô Minh không có lý do để lộ tin tức cho mình.

Ngô Minh nói: "Chuyện này đừng nói ra ngoài, thị lý không muốn làm lớn chuyện, chuyện Sử Học Vinh tham ô tạm thời áp chế xuống, về sau mới xử lý. Nếu cảnh sát của kinh thành tham gia quá nhiều thì ngược lại không tốt, cậu cũng rõ mà, Nam Tích chúng ta hiện tại thật sự là không chịu nổi dày vò nữa."

Trương Dương bỗng nhiên hiểu ra, Ngô Minh sở dĩ nói cho hắn biết tin tức này không phải là có hảo ý gì, cái chết của Sử Học Vinh đã kinh động tới cảnh sát kinh thành, cảnh sát tham gia điều tra, rất có thể sẽ tra ra chuyện tham ô của Sử Học Vinh, mà phía thành phố Nam Tích không muốn chuyện này bại lộ, muốn nội bộ tự giải quyết, không muốn tạo thành ảnh hưởng không tốt trên xã hội, nhất là ở trong giới kinh thành, không ai có thể cam đoan chuyện này có thể giấu được tai mắt của cảnh sát kinh thành, vạn nhất bọn họ tra ra chân tướng Sử Học Vinh tự sát, mặt mũi của ban lãnh đạo thành phố Nam Tích khẳng định sẽ rất khó coi, Ngô Minh tới kinh thành phụ trách giải quyết chuyện này, trước khi tới đây bí thư thị ủy Lý Trường Vũ đã dặn y, nhất định phải nghĩ biện pháp đè chuyện này xuống, có một số chuyện không phải anh muốn đè là đè được, nếu chân tướng của chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, ban lãnh đạo thành phố Nam Tích khẳng định sẽ trách cứ Ngô Minh hành sự bất lực, mà Ngô Minh vừa đến kinh thành đã đem chuyện này nói cho Trương Dương, mục đích chính là kéo cả Trương Dương vào. Hiện tại Trương Dương cũng biết rồi, về sau cho dùnguyên nhân cái chết của Sử Học Vinh bị tiết lộ ra ngoài, Ngô Minh cũng có thể kéo được thêm một tên ra pháp trường.

Nghĩ thông suốt đạo lý trong đó, Trương Dương đối với thằng ôn Ngô Minh này càng khinh bỉ hơn, hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Việc xấu trong nhà không thể lôi ra ngoài. Phó bí thư Ngô, thật ra chuyện này anh không nên nói cho tôi biết, nhiều người biết sẽ càng dễ bị tiết lộ ra ngoài hơn."

Ngô Minh giả mù sa mưa vỗ vai Trương Dương: "Tôi tin tố dưỡng chính trị của cậu." Trong lòng thì nghĩ, ông đây chính là muốn kéo cả mày xuống nước đấy, có nguy hiểm đương nhiên phải cùng gánh vác với mày rồi, Ngô Minh còn có một suy nghĩ, Lý Trường Vũ, Cung Kì Vĩ hiện tại phối hợp rất tốt, đối với bọn họ mà nói, mình chính là một người ngoài, khó mà đảm bảo những người này sẽ không lợi dụng cơ hội lần này để chế tạo sự đoan, kéo Trương Dương vào, về sau cho dù xảy ra chuyện gì, phía Lý Trường Vũ cũng sẽ phải cố kỵ.

Trương Dương đã nắm rõ tâm tư của Ngô Minh, trong lòng mắng thằng cha này cả trăm lượt, cười nói: "Tôi có dưỡng dưỡng chính trị gì đâu, hai chén rượu vào bụng là tôi cái gì cũng dám nói, phó bí thư Ngô, anh trăm ngàn lần đừng tin tôi, nếu ngày mai chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, nhất định là do tôi nói."

Ngô Minh biết hắn đang nói kháy mình, cười ha ha, nói: "Sao có thể như vậy được, cậu sẽ không nói đâu."

Trương Dương cười nói: "Tôi không nói thì là anh nói!" Hắn cũng học theo bộ dạng của Ngô Minh vỗ vỗ vai y.

Ngô Minh cười càng vui hơn, trong lòng thì hiểu rõ, Trương Dương đã nhìn thấu mục đích của mình rồi.

Trương Dương càng nghĩ càng thấy chuyện của ban trú kinh Nam Tích rất phiền toái, mình tốt nhất là ít nhúng tay vào thôi, dẫu sao thì hiện tại Ngô Minh cũng đã tới rồi, y là phó bí thư thị ủy, xảy ra chuyện đương nhiên phải do quan lớn lo, Trương Dương cũng ý thức được mình nếu không có việc gì thì tốt nhất đừng có tới phía ban trú kinh Nam Tích, để tránh sau này thật sự xảy ra chuyện rồi, lại bị Ngô Minh kéo vào cùng gánh vác trách nhiệm với y.

Trở về nơi ở của ban trú kinh Bình Hải không lâu, Kiều Mộng Viện gọi điện thoại tới, xe của cô ta đã tới bãi đỗ xe trước cửa, lần này là đặc biệt tới đón Trương Dương đi gặp ông nội của cô ta.

Trương Dương vào bên trong xe của Kiều Mộng Viện, không tự chủ được ngáp một cái.

Kiều Mộng Viện nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của hắn, có chút kỳ quái nói: "Sao thế? Không được ngủ ngon à?"

Trương Dương thở dài nói: "Một lời khó nói hết, tôi nghỉ ngơi trước đã, súc tinh dưỡng duệ, để tránh lát nữa gặp Kiều lão lại không có tinh thần."

Kiều lão vẫn ở trong biệt thự cốc Mật Vân Thanh Khê, cảnh sắc của cốc Thanh Khê đẹp không sao tả xiết, khi Trương Dương nhìn thấy Kiều lão, ông ta đang ở trong sân ở trong sân chơi đá của ông ta, đeo khẩu trang và kính lão, đang đánh bóng tảng đá.

Trương Dương và Kiều Mộng Viện cùng nhau đứng ở xa xa, Kiều Mộng Viện thở dài nói: "Ông nội của tôi quả đúng là một thạch si, từ sau khi tới đây, mỗi ngày ít nhất dùng năm tiếng để ở với những tảng đá này."

Trương Dương bật cười ha ha.

Kiều lão mài xong tảng đá trước mặt, đứng lên, bước về phía Trương Dương, vừa đi vừa cởi khẩu trang.

Trương Dương đã tiếp xúc với không ít đại lão của chính giới, nhưng chỉ khi đối mặt với Kiều lão, hắn mới sinh ra một loại cảm giác không biết phải làm gì, nhìn từ bề ngoài thì Kiều lão chỉ là một lão nhân bình thường, nhưng một khi anh tới gần ông ta, sẽ cảm thấy một loại cảm giác áp bức cường đại, loại cảm giác áp bức này đến từ sâu trong lòng, đôi mắt thâm thúy của Kiều lão tựa hồ có thể thấy rõ tất cả, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy tất cả suy nghĩ và tư tưởng hoạt động của mình đều nằm trong lòng bàn tay ông ta.

Trương Dương vẫn kiên trì nhìn thẳng vào mắt Kiều lão, nhưng vẻ mặt của hắn rất cung kính: "Kiều lão, ngài vẫn khỏe chứ, tôi đặc biệt tới thăm ngài đây."

Kiều lão cười: "Vẫn ổn, bộ công pháp dưỡng sinh mà cậu dạy tôi, tôi mỗi ngày đều luyện tập, cảm giác sức khỏe tốt hơn bất kỳ lúc nào."

Trương Dương cười nói: "Đó là bởi vì tố chất thân thể của Kiều lão vốn đã rất tốt rồi."

Kiều lão nói: "Mộng Viện, dẫn tiểu Trương tới phòng khách ngồi, ông rửa tay rồi sẽ tới."

Kiều Mộng Viện dạ một tiếng, dẫn Trương Dương vào trong biệt thự.

Trương Dương đã là lần thứ hai đến đây, có điều hắn vẫn có chút câu thúc, Kiều Mộng Viện đưa cho hắn một ly trà, nói: "Chưa bao giờ thấy anh ngoan ngoãn như vậy."

Trương Dương nói: "Cô có loại ấn tượng đó đối với tôi à?"

Kiều Mộng Viện cười nói: "Cha tôi thường nói anh chính là một con khỉ của chính đàn Bình Hải."

Trương Dương nói: "Tôi nếu khỉ, Kiều lão chính là phật Như Lai, ở trước mặt ông ta tôi không dám lằng nhằng, nhảy có xa đến mấy cũng không nhảy ra khỏi được lòng bàn tay của ông ta." Những lời này của Trương Dương đã đề cao chính bản thân hắn.

Kiều Mộng Viện không khỏi mỉm cười nói: "Ông nội của tôi rất hòa ái, ông hiện tại đã về hưu rồi, chỉ là một lão nhân bình thường."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.