Chương trước
Chương sau
Trương đại quan nhân lịch lãm trong quan trường lâu như vậy, đám người này là thật tâm hay là giả dối hắn chỉ liếc một cái là có thể nhìn ra, từ quan cảm cá nhân của hắn mà nói mà nói Sử Học Vinh đã chết, ba phó chủ nhiệm này thành phần sợ hãi lớn hơn một chút, còn bi thường thì chưa chắc đã là thật, anh thử nghĩ xem, chủ nhiệm chính chết rồi, đám phó chủ nhiệm bọn họ có cơ hội thượng vị, chỉ sợ trong lòng vui vẻ còn không kịp nữa là.

Miêu Tuệ Như hơn ba mươi tuổi, mặt mũi xinh đẹp, từ điểm này Trương Dương nhìn ra, cô ta sau khi nghe nói Sử Học Vinh đã chết, vẫn trang điểm kỹ càng rồi mới ra khỏi cửa, nữ nhân này rất trấn định, nội tâm của cô ta cũng tuyệt sẽ không bi thương giống như biểu hiện bên ngoài, có điều nữ nhân đều là diễn viên trời sinh, mắt Miêu Tuệ Như lúc này hơi hơi có chút đỏ lên, hai ánh lệ như có như không chớp động, rất buồn bã nói: "Tại sao có thể như vậy được? Chủ nhiệm Sử sao lại ngốc như vậy?"

Vu Hải Lâm giới thiệu Trương Dương với họ, đám ban trú kinh này đều đã nghe nói tới danh khí của Trương Dương, Trương Dương lúc trước khi công tác lúc trước ban trú kinh Xuân Dương, danh khí trong giới ban trú kinh Bình Hải rất lớn, Vương Nghị từng hai lần gặp mặt hắn, có điều không có thâm giao gì, hai người đều khách khí tới chào hỏi. Trong lòng cũng có chút kỳ quái, thị lý sao phái một chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tới đây giải quyết vấn đề.

Trương Dương thật ra là một tráng định lâm thời bị bắt, có điều thằng ôn này tuy rằng ngoài mặt cà lơ phất phơ, nhưng làm việc rất nghiêm túc, hắn hỏi hai người: "Hai người vì sao buổi tối không mở di động?"

Miêu Tuệ Như và Vương Nghị liếc mắt nhìn nhau, hai người vốn cho rằng Trương Dương sẽ hỏi tình huống của Sử Học Vinh, không ngờ hắn vừa đến đã hỏi chuyện này, Miêu Tuệ Như nói: "Di động của tôi hết pin."

Vương Nghị vốn cũng muốn nói ra lý do này, nhưng bị Miêu Tuệ Như giành trước, gã chỉ có thể nói: "Tôi tắt điện thoại, tối nay không phải là tôi trực..."

Trương Dương nói: "Điều lệ hành chính của thị lý chúng ta hai người có thể không biết, có điều điều lệ hành chính của ban trú kinh thì các người phải biết chứ!" Trương Dương vừa rồi đã đòi Vu Hải Lâm mang tới một bản điều lệ hành chính, hắn giơ bản điều lệ hành chính trong tay lên, nói: "Tôi vừa đọc rồi, tất cả nhân viên công tác của ban trú kinh phải để thiết bị liên lạc mở 24 giờ, tôi đọc không sai chứ?"

Miêu Tuệ Như nói: "Chủ nhiệm Trương tôi di động của tôi hết pin."

Trương Dương nói: "Còn điện thoại cố định?"

"Tôi ngủ rất say cho nên không nghe thấy!"

Trương Dương hướng ánh mắt sang Vương Nghị, Vương Nghị biết thằng ôn này khó đối phó, gã nói khẽ: "Chủ nhiệm Trương, tôi tối hôm qua uống hơi nhiều, cho nên..."

Trương Dương cười cười: "Di động là tự mua hay là nhà nước cấp cho?" Câu hỏi này khiến cho ba vị phó chủ nhiệm mặt trắng bệch. Vốn Vu Hải Lâm còn đang ở đó vui sướng nhìn người khác gặp họa, không ngờ Trương Dương lại không bỏ qua một ai, lôi cả ba người vào.ư

Vu Hải Lâm nói: "Chủ nhiệm Trương, vốn chúng tôi cũng không muốn được phát di động, là chủ nhiệm Sử nói cần cho công tác, để tùy thời có thể liên hệ được với chúng tôi, cho nên mới đồng ý."

Trương Dương nói: "Điểm xuất phát của chủ nhiệm Sử là rất tốt, nhưng khi anh ta đã tự sát, liên hệ với mọi người lại không được, thật sự là trớ trêu."

Miêu Tuệ Như nói: "Chủ nhiệm Trương, ban trú kinh mỗi người đều có chuyện cá nhân, chúng tôi bận cả một ngày, buổi tối khó lắm mới có thời gian để nghỉ ngơi, tối hôm qua về tới nhà đã chín giờ rồi, ai mà ngờ được còn có thể xảy ra loại chuyện này." Trong lời nói của cô ta có chút khó chịu, nghĩ thầm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao này quản quá rộng.

Trương Dương nói: "Ban trú kinh bận những chuyện gì thì tôi biết rõ, cô đừng có cường điệu lý do với tôi, công tác của ban trú kinh tôi cũng không phải là chưa làm, phát di động cho các người để làm gì? Chính là để tiện liên hệ công tác, nhưng ban trú kinh xảy ra chuyện lớn như vậy, cần sự xuất hiện của các người thì lại không liên hệ được, giaooa hết di động ra cho tôi."

Miêu Tuệ Như Vương Nghị Vương Nghị ngây ra, Vu Hải Lâm thì không dám chậm trễ nộp di động của mình lên.

Trương Dương nói: "Tôi nói hai bọn họ."

Vương Nghị và Miêu Tuệ Như liếc mắt nhìn nhau, hai người không cam lòng giao di động ra, Trương Dương cầm lấy di động của Miêu Tuệ Như, nhếch miệng cười nói: "Không tồi, Motorola kiểu mới, đắt lắm đấy, điện thoại không phải là đầy pin ư?"

Miêu Tuệ Như trên mặt có chút phát nóng: "Tôi đã nạp đầy pin..."

Trương Dương lật nhật ký trò chuyện, di động của Miêu Tuệ Như trống trơn, không hề có ghi chép trò chuyện. Trương Dương không tin cô ta không gọi cho ai, nữ nhân này khẳng định là đã xóa hết nhật ký.

Vương Nghị biến sắc, gã sơ sót rồi, nhật ký trò chuyện gã quên chưa kịp xóa, cũng may là Trương Dương không để ý, đặt di động của hai người ra bàn sau: "Thị lý có quy định, cán bộ dưới cấp ban cấm được trang bị di động, hai người đều vi phạm, di động tôi tịch thu."

Miêu Tuệ Như cắn cắn môi, lập tức thấy ghé vị chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao trẻ tuổi này.

Vu Hải Lâm nộp di động của mình ra, Trương Dương nói: "Không cần, của anh cứ giữ lại, ban trú kinh có nhiều chuyện như vậy cần xử lý, có di động sẽ tiện liên lạc, bọn họ thì không cần, một người tắt máy, một người hết pin, để trên người cũng chẳng khác gì trang trí."

Miêu Tuệ Như nói: "Chủ nhiệm Trương, còn có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì thì tôi về trước."

Trương Dương nói: "Đồng chí Miêu Tuệ Như, chủ nhiệm ban trú kinh tự sát, cô nói xem có việc không? Giác ngộ chính trị của cô kiểu gì vậy? Hiện tại cô đi thông chi cho tất cả nhân viên công tác của ban trú kinh, đúng tám giờ phải có mặt ở phòng họp."

Miêu Tuệ Như vẫn có hậu đài, trước đây ở ban trú kinh, cho dù là Sử Học Vinh cũng phải nể cô ta ba phần, nhưng sau khi Trương Dương tới không nể mặt cô ta chút nào, trươc tiên là tịch thu di động của cô ta, sau đó lại quát mắng cô ta, Miêu Tuệ Như tức giận đến nỗi mặt trắng bệch.

Sau khi Miêu Tuệ Như rời đi, Trương Dương quay sang nhìn Vương Nghị và Vu Hải Lâm: "Phía tài vụ Ban trú kinh ai phụ trách?"

Vu Hải Lâm và Vương Nghị trong lòng đều thầm kêu khổ, thị lý vì sao lại phái người này tới, chủ nhiệm ban trú kinh đã chết, bảo Trương Dương đến là để hiệp trợ xử lý chuyện, sao hắn đến ban trú kinh cứ như là để tra xét vấn đề làm trong sạch hoá bộ máy chính trị vậy.

Vương Nghị nói: "Khoa tài vụ do Vương Cầm phụ trách."

Trương Dương nói: "Gọi cô ta tới đây!"

Vương Nghị đi tìm Vương Cầm, Vu Hải Lâm thấy tình hình có chút không đúng, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, Trương Dương nhìn gã, nói: "Chủ nhiệm Vu, anh còn có gì muốn nói với tôi ư?"

Vu Hải Lâm nói: "Chủ nhiệm Trương, thật ra chuyện di động, hiện tại các ban trú kinh đều như vậy."

Trương Dương nói: "Mỗi tháng anh dùng hết bao nhiêu tiền điện thoại."

Vu Hải Lâm ngây ra một thoáng ấp úng ấp úng nói: "Không nhiều lắm." Cụ thể là bao nhiêu thì gã cũng không nói rõ được.

Trương Dương nói: "Thị lý bảo tôi để cho ta tới tạm thời chủ trì công tác của ban trú kinh, ổn định tình tự của mọi người, anh yên tâm, tôi chỉ phụ trách nửa ngày thôi, phó bí thư Ngô đang tới đây, đợi anh ta tới là tôi sẽ đi ngay."

Vu Hải Lâm nghĩ thầm anh đi càng sớm càng tốt, anh ở lại lâu thêm chắc nội tình gì của ban trú kinh cũng bị anh moi ra hết.

Vương Cầm của khoa Tài vụ là cháu gái ruột của phó chủ nhiệm ban trú kinh Vương Nghị, Vương Nghị sở dĩ đi vội vàng như vậy là bởi vì vị khâm sai đại nhân này không dễ đối phó, gã tìm cháu gái dặn dò trước vài câu.

Vương Cầm hai mươi lăm tuổi, bộ dạng xinh xắn lanh lợi, đi tới trước mặt Trương Dương, vẻ mặt rất thấm thỏm, cô ta chào khẽ: "Chào Chủ nhiệm Trương!"

Trương Dương gật đầu, nói với Vương Nghị: "Phó chủ nhiệm Vương, ở đây không còn chuyện của anh, anh đi lấy đơn ghi chép nhật ký trò chuyện tháng này của chủ nhiệm Sử về đây, tôi muốn xem."

Vương Nghị gật đầu, khi xoay người đi, Trương Dương gọi gã lại: "Mang hết cả ghi chép trò chuyện trong nửa năm tới đây đi."

Vương Nghị nghĩ thầm vị chủ nhiệm Trương này hôm nay xem ra sẽ bắt đầu từ di động.

Vương Nghị đi rồi, Trương Dương quan sát Vương Cầm một chút: "Vương Cầm, cô là kế toán của ban trú kinh à?"

Vương Cầm gật đầu.

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Sử tự sát, nguyên nhân cụ thể cảnh sát đang điều tra, thị lý bảo tôi tới tìm hiểu một số tình huống."

Vương Cầm nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài hỏi đi, tôi sẽ tận lực phối hợp."

Vu Hải Lâm nói: "Tiểu Vương, nhất định phải phối hợp công tác với chủ nhiệm Trương đó."

Trương Dương nhíu mày: "Chủ nhiệm Vu, ở đây cũng không còn chuyện của anh, anh đi chuẩn bị cơm sáng đi, lát nữa tôi tới ăn."

Vu Hải Lâm đương nhiên hiểu rõ Trương Dương là cố ý đuổi mình đi, gã gật đầu, quay người bước đi, Vu Hải Lâm trên tài vụ không có gì phải lo lắng cả, Sử Học Vinh đối với tài chính nắm rất chặt, bình thường hóa đơn hơn năm trăm đồng đều phải đưa cho y xem mới được ký giấy thanh toán, Vu Hải Lâm cho rằng Trương Dương là làm vô ích, có muốn tra xét tham ô của công cũng không tới đầu mình, tra ra vấn đề thì cũng là vấn đề của Sử Học Vinh.

Trương Dương nói: "Tiểu Vương, phí thông tin của ban trú kinh đều là cô phát hả?"

Vương Cầm gật đầu: "Ừ, dựa theo quy định, chủ nhiệm mỗi tháng một ngàn năm, phó chủ nhiệm một ngàn."

Trương Dương nói: "Có hóa đơn thanh toán không?"

Vương Cầm nói: "Có, có điều...”

"Có điều sao?"

Vương Cầm nói: "Chủ nhiệm Trương ngài có phải hoài nghi sổ sách của chúng tôi có vấn đề không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.