Chương trước
Chương sau
Hạ Bá Đạt ngây ra một thoáng, y vốn cho rằng mình rất hiểu Trương Dương, nhưng theo tiếp xúc sâu hơn, y phát hiện mình càng lúc càng không hiểu thằng nhóc con này, thằng ôn này ở ngoài mặt thì là một tên quan mê, một lòng muốn lên cao, nhưng rất nhiều hành vi của hắn lại không phù hợp, mượn chuyện lần này mà nói, Trương Dương trên chính trị đã phạm vào một sai lầm cấp thấp, nếu chuyện này phát sinh ở trên người người khác, chỉ sợ sẽ tiêu tùng tiền đồ chính trị về sau.

Liêu Bác Sinh nói: "Tôi đặc biệt tìm hiểu một chút về hắn, lão Hạ, tôi không biết mục đích các anh phái một chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao đến Đông Giang là gì, nhưng tôi nhìn thấy kết quả rồi, kết quả là càng làm càng lớn, ầm ĩ tới tận thí lý, tỉnh lý."

Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Kiều đã tỏ thái độ, lần này nhất định phải xử lý nghiêm túc Trương Dương!"

Liêu Bác Sinh lạnh lùng cười nói: "Ai cho Trương Dương lá gan lớn như vậy, bảo hắn tạo ra phong ba lớn như vậy? Và ai trong cơn phong ba này phải chịu tổn thất lớn nhất? Ai là người chân chính được lợi trong trận phong ba này?"

Hạ Bá Đạt hơi ngẩn ra, hắn nhíu mày, những lời này của Liêu Bác Sinh đã nhắc nhở y.

Liêu Bác Sinh nói: "Ô nhiễm nước phát triển cho đến bây giờ đã không còn là sự kiện bảo vệ môi trường đơn thuần nữa, mà là đẩy khu vườn công nghiệp quốc tế về phía tiêu điểm chú ý của công chúng, tiếp theo đó là toàn diện chỉnh đốn vườn công nghiệp quốc tế, là phủ định toàn bộ khu vườn công nghiệp quốc tế, lão Hạ, lúc trước khi vườn công nghiệp quốc tế thành lập, anh còn ở tỉnh ủy, anh chắc biết những người như chúng ta vì vườn công nghiệp quốc tế đã phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng, khu vườn công nghiệp quốc tế có thể có quy mô như hôm nay, là ngưng tụ tâm huyết của bao nhiêungười..." Liêu Bác Sinh tạm dừng một chút rồi nói: "Không ai nguyện ý nhìn thấy sự nỗ lực và phấn đấu của mình bị người khác phủ định, anh có thể hiểu được tôi không?"

Hạ Bá Đạt yên lặng gật đầu.

Liêu Bác Sinh nói: "Tôi đã nghĩ chuyện quá đơn giản, lúc ban đầu, tôi cho rằng Trương Dương tới làm ầm lên chỉ là vì sông Thoan bị ô nhiễm, nhưng hiện tại tôi cuối cùng cũng phát hiện không phải là như vậy, sau lưng hắn khẳng định có người thúc đẩy, thông qua sự kiện ô nhiễm nước lần này hấp dẫn tầm mắt của công chúng đến vấn đề vườn công nghiệp quốc tế."

Hạ Bá Đạt vẫn không nói gì, nhưng trong lòng đã công nhận quan điểm của Liêu Bác Sinh.

Thật ra Trương Dương đến Đông Giang vốn không sứ mệnh phức tạp như vậy, nhưng dưới sự phân tích đám lão thủ chính trị này, chuyện này trở nên càng lúc càng phức tạp, mà Trương Dương cũng thành người chấp hành chủ yếu trong âm mưu chính trị này.

Liêu Bác Sinh nói: "Khi Xích Bích chi chiến, Chu Du đánh Hoàng Cái, cái đó gọi là một người nguyện đánh, một người nguyện chịu đòn."

Hạ Bá Đạt nói: "Khổ nhục kế!"

Liêu Bác Sinh nói: "Bí thư Kiều ra mặt đánh Trương Dương, còn có anhi dám nhắc tới vấn đề truy cứu Trương Dương đánh tôi nữa không?"

Hạ Bá Đạt lắc đầu.

Liêu Bác Sinh lại nói: "Tôi ở trong thể chế lăn lộn nhiều năm như vậy, có chuyện gì mà chưa từng gặp, có tình huống gì mà chưa trải qua, một cái tát này của Trương Dương đã đánh cho tôi tỉnh ra, không phải hắn muốn đánh tôi, là có người bảo hắn đánh tôi!"

Hạ Bá Đạt thở dài, Liêu Bác Sinh tuy rằng chưa nói người này là ai, nhưng Hạ Bá Đạt đã đoán được là Kiều Chấn Lương, hai lão thủ chính trị cọ xát nhau, bọn họ đều là người luận âm mưu, chuyện này dưới sự thôi diễn của họ, kéo tơ đẩy kén dần dần tiếp cận chân tướng, có điều bọn họ có một điểm tính sai rồi, sau lưng Trương Dương không hề có bất kỳ ai sai khiến.

Liêu Bác Sinh nói: "Cũng sắp tổ chức đại hội đảng rồi, ban lãnh đạo mới của Bình Hải sẽ ra sân khấu, vào những lúc như thế này mà làm lớn chuyện này, tất nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với một số người."

Hạ Bá Đạt nói khẽ: "Tôi nghe nói rất nhiều ý kiến muốn để bí thư Lương tiếp nhiệm chức phó tỉnh trưởng thường vụ."

Liêu Bác Sinh nói: "Bí thư Lương và phó thủ tướng Văn trước giờ đi lại rất gần."

Hạ Bá Đạt nói: "Quan hệ của Tỉnh trưởng Tống và phó thủ tướng Văn cũng rất tốt."

Liêu Bác Sinh thở dài nói: "Đây chính là chỗ mà tôi nghĩ mãi vẫn chưa hiểu, vì sao lần này người lên tiếng phản đối vườn công nghiệp quốc tế mãnh liệt nhất lại là hắn? Bí thư Lương rơi vào thế bị động, đối với hắn thì có lợi ích gì?"

Hạ Bá Đạt nói: "Tâm tư của cao tầng chúng ta nhìn không thấu đâu, nếu đoán không ra thì tốt nhất đừng đoán nữa."

Liêu Bác Sinh nói: "Cho nên trong sự kiện ô nhiễm nước lần này người chịu tổn thất lớn nhất không phải là tôi!"

...

Trương Dương đã từ chỗ Lưu Diễm Hồng biết được, lần này mình bị ghi tội hành chính, có lẽ bởi vì do trước đó đã tìm cô ta nói chuyện, Trương Dương đối với điều này đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng ghi tội hành chính thật sự là hơi nặng, Lưu Diễm Hồng đối với chuyện này cũng không có biểu hiện gì, chỉ bảo là sẽ giúp hắn tranh thủ, xem xem có thể xử lý nhẹ hơn hay không.

Trương Dương ngoài miệng nói không sao, cấp trên xử lý như thế nào hắn cũng hận, nhưng trong lòng vẫn rất không thoải mái, hắn cho rằng mình không sai, người chân chính phạm sai lầm là người quản lý dẫn tới nước bị ô nhiễm, Kiều Chấn Lương sở dĩ muốn xử lý hắn, không phải bởi vì hắn đã làm sai chuyện, mà là vì hắn làm trái với quy tắc quan trường. Cố Doãn Tri nói đúng, hắn chính là làm đứa bé xui xẻo.

Trương Dương trong lúc vô ý đi qua quán bar Munich 1860, khi đi qua, hắn ma xui quỷ khiến thế nào lại đi vào, ngồi đúng vị trí mà hắn đã từng ngồi với Cố Giai Đồng, một mình gọi một cốc bia đen, yên lặng thưởng thức, nhớ lại, có người từng nói với hắn thế này, khi ở một mình luôn thích nhớ lại quá khứ, chứng tỏ hắn đã dần dần già rồi, Trương Dương nghe gia điệp trầm thấp của kèn saxophone, giống như nhìn thấy Cố Giai Đồng an vị ở trước mắt, đang mỉm cười nhìn hắn, Trương Dương bỗng nhiên sinh ra một suy nghĩ, nếu mình không đứng trong quan trường, bi kịch của Giai Đồng liệu có xảy ra hay không?

Kiều Mộng Viện lại gọi điện thoại tới, hai ngày nay cô ta rất chủ động, nguyên nhân là chân chính là bởi vì quá quan tâm tới Trương Dương, Trương Dương nói cho cô ta biết vị trí hiện tại của mình, không lâu sau, Kiều Mộng Viện đi tới đây.

Đèn trong Quán bar rất tối, Kiều Mộng Viện khó khăn lắm mới tìm được vị trí của Trương Dương, nhìn thấy hắn ngồi trong trốn ở góc phòng, đang cầm cốc bia đăm chiêu suy ghĩ.

Kiều Mộng Viện lặng lẽ đi tới, ngồi xuống trước mặt Trương Dương.

Trương Dương đã nhận ra sự có mặt của cô ta, mỉm cười chào: "Tới rồi à?"

Kiều Mộng Viện nói: "Một mình trốn đi uống rượu giải sầu, rất dễ uống say đó!"

Trương Dương nói: "Không phải uống rượu giải sầu, chỉ ngẫu nhiên đi qua đây, nhớ tới một số chuyện trong quá khứ mà thôi."

Kiều Mộng Viện chớp chớp mắt, có chút hiếu kỳ, nhưng lại ngại không dám hỏi.

Trương Dương nói khẽ: "Trước đây tôi và Giai Đồng đã tới nơi này vài lần, hôm nay lại đi qua đây, cho nên..."

Kiều Mộng Viện trước đây của không biết rõ lắm về tình cảm giữa Trương Dương và Cố Giai Đồng, chỉ là sau khi Cố Giai Đồng mất, cô ta mới nghe nói tới tình cảm giữa bọn họ, Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Quá khứ đã qua rồi, con người ta không thể vĩnh viễn sống trong hồi ức được."

Trương Dương mỉm cười: "Có người cũng nói với tôi như vậy."

Kiều Mộng Viện cũng cười: "Chửng tỏ mọi người đều nhìn ra vấn đề của anh."

Trương Dương nói: "Uống gì?"

Kiều Mộng Viện nói: "Nước chanh đi, tôi tới đây chỉ muốn nhìn anh một chút."

Trương Dương nói: "Tôi phát hiện cô hai ngày nay rất quan tâm tới tôi."

Kiều Mộng Viện nghe vậy vừa có chút thẹn thùng lại vừa có chút ủy khuất, chẳng lẽ hắn cho rằng mình chỉ trong hai ngày nay quan tâm tới hắn thôi sao? Kiều Mộng Viện nói: "Bởi vì chúng ta là bằng hữu, khi anh trong công tác bị vấp ngã, cùng anh nói chuyện, khuyên anh một chút, tôi sợ anh nhất thời nghĩ không thông."

Trương Dương cười nói: "Cô sợ tôi tự sát à?"

Kiều Mộng Viện mỉm cười lắc đầu: "Anh sẽ không làm vậy đâu!"

Trương Dương chậm rãi đặt cốc bia xuống, búng tay với bồi bàn, ý bảo hắn cho thêm một cốc nữa.

Kiều Mộng Viện nói: "Anh trước giờ vẫn luôn kiên cường, theo tôi thấy anh sẽ không dễ dàng sụp đổ đâu."

Trương Dương nói: "Cám ơn cô!"

Kiều Mộng Viện cười nói: "Cám ơn cái gì? Tôi có giúp anh được gì đâu."

"Khi người ta thất ý có người nói chuyện cùng đã là đáng quý lắm rồi."

Người sống trên đời luôn gặp bất ngờ, cho dù là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương cũng không ngoại lệ, ngay khi y đang thoả thuê mãn nguyện tiến hành cải cách đối với chính đàn Bình Hải thì người nhà ở kinh thành gọi điện thoại tới, lại là bệnh liệt mặt của cha y tái phát, bảo y tìm Trương Dương tới chữa bệnh.

Nếu là trước đây thì đây chỉ là một việc rất nhỏ, nhưng Kiều Chấn Lương vừa mới hạ lệnh bảo Ủy ban kỷ luật nghiêm túc xử lý Trương Dương vì chuyện làm trái kỷ luật lần này, vừa giơ gậy ra đánh người ta, lúc này lại cầu người ta, cho dù là lão Kiều cũng phải thấy ngại.

Người đầu tiên mà Kiều Chấn Lương nghĩ đến chính là con gái, khi y tìm được con gái thì Kiều Mộng Viện đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tới kinh thành thăm ông nội.

Kiều Mộng Viện rõ ràng vẫn đang giận cha, dùng sức kéo khóa vali, tay còn đang rất khoa trương đập mạnh vào vaili một cái.

Kiều Chấn Lương cười bồi đi vào: "Con gái, định tới kinh thành thăm ông nội à?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.