Chương trước
Chương sau
Lương Thiên Chính tỏ thái độ: "Bí thư Kiều yên tâm, tôi sẽ toàn lực xử lý tốt chuyện này."

Kiều Chấn Lương ừ một tiếng, y không tiếp tục nói chuyện, khép hai mắt lại nói: "Bôn ba cả một ngày rồi, thực sự có chút mệt mỏi, Thiên Chính, khi nào tới nơi thì gọi tôi một tiếng."

Lương Thiên Chính ngây ra một thoáng, không ngờ Kiều Chấn Lương thật sự ngồi đó ngủ gật, Lương Thiên Chính không biết y rốt cuộc là mệt mỏi thật hay là thông qua phương thức như vậy để biểu đạt sự bất mãn đối với mình, trong nhất thời Lương Thiên Chính trở nên có chút bất an, y lại bắt đầu hối hận, mình tới tìm Kiều Chấn Lương liệu có phải là hơi liều lĩnh không?

Kiều Chấn Lương là mệt mỏi thật, đoạn thời gian gần đây lượng đường máu của y khống chế không được tốt, hai ngày nay tới bắc bộ Bình Hải thị sát, hôm nay vừa mới về lại nghe nói chuyện nước ô nhiễm, khẩn cấp mở cuộc họp thường ủy này, còn phải tới hiện trường sửa chữa của vườn công nghiệp quốc tế, làm bí thư tỉnh ủy cũng không dễ dàng gì, Kiều Chấn Lương chợp mắt được hơi mười phút thì ô tô đến nơi, Lương Thiên Chính không dám lập tức đánh thức y, khi Kiều Chấn Lương mở mắt, phát hiện ô tô đã dừng lại, Lương Thiên Chính vẫn an vị bên cạnh mình, Kiều Chấn Lương cười nói: "Vì sao không gọi tôi?"

Lương Thiên Chính nói: "Nhìn thấy ngài quá mệt mỏi cho nên không đành lòng gọi!"

Kiều Chấn Lương cười cười mở cửa xe: "Người ngủ gật khác mà, lập tức cảm thấy tinh lực đầy đủ ngay."

Lương Thiên Chính đi xuống theo: "Bí thư Kiều nhất định phải giữ gìn sức khỏe, anh chính là tổng chỉ huy của Bình Hải chúng ta!"

Kiều Chấn Lương cười cười, nhìn về phía trước, phó chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Lưu Bảo Toàn và mấy quan viên của khu khai phá nghe nói bí thư tỉnh ủy và bí thư thị ủy đều tới liền vội vàng đến đây nghênh đón.

Lưu Bảo Toàn có chút kích động hô lên: "Bí thư Kiều, bí thư Lương, các vị sao đều tới đây vậy?"

Kiều Chấn Lương nói: "Nghe nói nước bị ô nhiễm rất nghiêm trọng, tôi không yên tâm cho nên tới xem!" Trong không khí vẫn còn có một mùi tanh hôi, Kiều Chấn Lương nhíu mày, đi về phía hiện trường sửa chữa ở phía tước: "Sao? Vấn đề vẫn chưa được giải quyết à?"

Lưu Bảo Toàn đi theo bên cạnh Kiều Chấn Lương, nói: "Bí thư Kiều, căn cứ vào chỉ thị của các lãnh đạo, chúng tôi đã thông tri cho tất cả xí nghiệp trong khu vườn công nghiệp quốc tế đình chỉ sản xuất, đình chỉ thải nước thải, hiện tại đã không còn nước bẩn tiếp tục chảy vào sông Thoan nữa."

Kiều Chấn Lương gật đầu.

Lưu Bảo Toàn lại nói: "Đã tìm được điểm rò rỉ của ống nước thải, các công nhân đang tiến hành sửa gấp, dự tính trong ba tiếng đồng hồ có thể sửa xong."

Kiều Chấn Lương nói: "Các vị đều không nghỉ ngơi à!"

Lưu Bảo Toàn nói: "Trước khi chuyện chưa được giải quyết, chúng tôi cũng không thể trở về nghỉ ngơi, những công nhân này cũng gần một ngày một đêm không chợp mắt rồi."

Kiều Chấn Lương thở dài nói: "Thật sự là vất vả quá."

Lương Thiên Chính bỗng nhiên phát hiện chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Liêu Bác Sinh không ở hiện trường, bí thư tỉnh ủy tới đây thị sát, y vì sao không ra mặt?

Kiều Chấn Lương nhìn thấy hiện trường không thiếu cảnh sát, nhíu mày nói: "Cần nhiều cảnh sát như vậy tới làm gì?"

Lưu Bảo Toàn thở dài nói: "Bí thư Kiều, hôm nay xảy ra một việc, đồng chí từ Nam Tích đến phát sinh một chút xung đột với cán bộ của khu khai phá Đông Giang chúng tôi, bởi vì quan điểm xử lý bất đồng, loạn đến nỗi đánh nhau, mấy công nhân bị thương, chủ nhiệm Liêu của chúng tôi cũng bị đánh."

Lương Thiên Chính trong lòng cả kinh, y thật sự không biết chuyện Liêu Bác Sinh bị đánh. Trừng mắt lườm Lưu Bảo Toàn một cái, nghĩ thầm vào những lúc như thế này, anh không ngờ còn ở trước mặt bí thư tỉnh ủy kể chuyện thị phi, còn ngại tình huống trước mắt chưa đủ loạn à?

Cáo trạng với Kiều Chấn Lương là chủ ý cá nhân của Lưu Bảo Toàn, sau khi Liêu Bác Sinh bị Trương Dương tát cho một cái, y tuy rằng thẹn quá hóa giận, nhưng cũng không dám báo cáo chuyện này lên trên, Lưu Bảo Toàn thì khác, y tự dưng bị Trương Dương hắt nước bẩn, từ đó đã ghi hận trong lòng, sau khi những chuyện tiếp theo phát sinh, y đã muốn tìm một cơ hội để trả thù, nhưng thủy chung chưa nghĩ ra nên đối phó với Trương Dương như thế nào, Kiều Chấn Lương đến hiện trường thị sát, y vừa hay tìm thấy cơ hội, vì thế thêm mắm thêm muối kể lại chuyện đó một lượt, nói đến chỗ nguyên nhân xảy ra đánh nhau thì lướt qua, Lưu Bảo Toàn đương nhiên không nói tốt cho Trương Dương, nói cho thằng ôn này thành một tên tiểu tử cuồng vọng không rõ phải trái.

Kiều Chấn Lương hiểu rất rõ tính tình của Trương Dương, lời nói của Lưu Bảo Toàn cho dù có thành phần thêm mắm thêm muối ở bên trong, có điều đa số đều là sự thật, Kiều Chấn Lương sau khi nghe xong cũng có chút tức giận, Trương Dương này cũng quá không hiểu chuyện rồi, cậu cho rằng mình có chút bối cảnh thì muốn làm gì thì làm ư? Đám người này Lưu Bảo Toàn, Liêu Bác Sinh này đều là cán bộ của khu khai phá Đông Giang, một cán bộ cấp ban như cậu va chạm vài ba câu với người ta là được rồi, không ngờ còn dám đánh người? Trong mắt rốt cuộc là còn có lãnh đạo không? Còn có tính kỷ luật tổ chức không?

Lương Thiên Chính lúc này cũng nói đỡ cho Trương Dương một câu: "Tiểu Trương dù sao cũng còn trẻ tuổi, gặp chuyện dễ xung động, hơn nữa ô nhiễm lần này tổn hại đến lợi ích của phía Nam Tích, cậu ta dễ nổi nóng cũng là điều khó tránh khỏi, có phải là công tác câu thông giữa hai bên không làm tốt, cho nên phát sinh hiểu lầm không?"

Lưu Bảo Toàn nói: "Đối với quần chúng nhân dân chúng tôi có thể làm được tới mức bị đánh không đỡ, bị chửi không cãi, nhưng anh ta cũng là cán bộ quốc gia, anh ta cũng là đồng chí của mình, sao có thể dã man như vậy? Chủ nhiệm Liêu sắp năm mươi tuổi rồi, ông ấy ở trước mặt nhiều người như vậy bị một cái bạt tai, chủ nhiệm Liêu cả đời này đã bao giờ phải chịu vũ nhục như vậy đâu?

Kiều Chấn Lương không nói tiếng nào bước về phía trước.

Lương Thiên Chính lại trừng mắt lườm Lưu Bảo Toàn một cái, Lưu Bảo Toàn biết lời nói của mình không có tác dụng gì, gã không tiếp tục nói nữa, đi theo hai vị lãnh đạo, gã lớn tiếng nói: "Mọi người tạm thời dừng công tác đã, bí thư tỉnh ủy Kiều của chúng ta tới thăm hỏi mọi người! Hoan nghênh bí thư Kiều đến phát biểu với mọi người!"

Các công nhân nghe nói bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương tới, cả đám đều vội vàng dừng công tác, toàn bộ đều đứng đó xếp hàng chuẩn bị nghênh đón Kiều Chấn Lương, đồng loạt vỗ tay.

Kiều Chấn Lương nhìn thấy tình cảnh trước mắt, sắc mặt lập tức thay đổi, y quay sang Lưu Bảo Toàn, Kiều Chấn Lương trước giờ luôn hòa ái lúc này sắc mặt nghiêm lại: "Làm cái gì vậy? Giờ là lúc nào mà còn dừng làm việc để nghênh đón, xếp hàng hoan nghênh, tôi chẳng có gì để phát biểu cả, anh vừa rồi nói trong ba tiếng đồng hồ có thể toàn bộ sửa xong ống nước. Được, quá một phút đồng hồ thì anh ngày mai xin từ chức đi!" Kiều Chấn Lương nổi giận thật sự rồi, nói xong câu đó, cũng không định tiếp tục thị sát hiện trường sửa chữa nữa, quay người đi về xe riêng của mình.

Lưu Bảo Toàn bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, chuyện này cũng không trách được gã, trước giờ đều là như vậy, lãnh đạo tới, chuyện có lớn hơn nữa cũng phải tạm gác lại, xếp đội hoan nghênh thì có gì sai? Tôi rốt cuộc là sai chỗ nào? Lưu Bảo Toàn nghĩ không thông, gã thật sự là nghĩ không thông.

Lương Thiên Chính lạnh lùng nhìn Lưu Bảo Toàn: "Ba tiếng đồng hồ, lời nói của bí thư Kiều anh nghe thấy chưa!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.