Chương trước
Chương sau
Bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương vào lúc này trở về Đông Giang, hơn nữa vừa về tới Đông Giang y liền nghe nói tới chuyện sông Thoan bị ô nhiễm, chuyện lớn như vậy cũng không thể nào qua được mắt Kiều Chấn Lương, trên đường về y đã bảo thư ký trưởng tỉnh Diêm Quốc Đào thông tri cho các thường ủy dự họp hội nghị khẩn cấp.

Khi hội nghị bắt đầu đã là năm giờ mười phút tối,các thường ủy tỉnh Bình Hải tất cả đều chờ đợi trong phòng họp.

Kiều Chấn Lương bước vào trong phòng họp, Kiều Chấn Lương đã thay vẻ mặt tươi cười thường ngày bằng một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, y đi tới vị trí của mình rồi ngồi xuống, cầm lấy chén trà trên bàn uống một ngụm rồi nói: "hơi khát, may mà có nước uống!"

Tất cả thường ủy đều nghe ra ẩn ý trong đây.

Tim Lương Thiên Chính không khỏi dập mạnh hơn, y biết cuộc họp thường ủy khẩn cấp hôm nay là nhằm vào mình mà có.

Kiều Chấn Lương nói: "Chúng ta khát thì có nước uống, nhưng một địa phương của Bình Hải đang lâm vào khốn cảnh không có nước để dùng!" Ánh mắt của y hướng về phía Lương Thiên Chính, sau đó dùng ngữ khí không nhanh không chậm nói: "Đồng chí Thiên Chính, tôi nghĩ anh chắc là hiểu rõ đầu đuôi chuyện này hơn bất kỳ ai, giải thích một chút đi."

Lương Thiên Chính gật đầu, y hắng giọng rồi nói: "Sáng sớm Hôm nay, ổng thải của khu vườn công nghiệp quốc tế bị rò rỉ, rất nhiều nước bẩn chưa qua xử lý chảy vào sông Thoan, xuôi dòng chảy xuống, tạo thành ô nhiễm chất nước một bộ phận địa khu ở hạ du, trong đó bao gồm Nam Tích, bởi vì nguồn nước của nhà máy cung cấp nước uống khu bắc Nam Tích lấy từ sông Thoan, cho nên không thể không ngừng cung cấp nước để ứng phó với sự kiện đột phát lần này..."

Kiều Chấn Lương mất kiên nhẫn nhíu mày nói: "Cái này thì tôi biết rồi, tôi muốn hỏi mấy vấn đề, thứ nhất, ống thải bị rò từ lúc nào? Từ sau khi phát sinh rò rỉ đã qua bao nhiêu thời gian rồi? Tổng cộng đã thải bao nhiêu tấn nước thải công nghiệp vào sông Thoan? Thứ hai, phía Đông Giang các vị ứng đối như thế nào?"

Tống Hoài Minh lẳng lặng nhìn Lương Thiên Chính, thật ra không chỉ một mình y nhìn Lương Thiên Chính, hiện tại tất cả sự chú ý của thường ủy đều tập trung trên người Lương Thiên Chính, Tống Hoài Minh đối với cách xử lý sự kiện ô nhiễm nước lần này của Lương Thiên Chính rất không hài lòng, y cho rằng chuyện này vốn không nên huyên náo như vậy. Lương Thiên Chính là bí thư thị ủy Đông Giang, nên vào lúc phát sinh ô nhiễm nước ngay lập tức cắt bỏ nguồn ô nhiễm, nhưng Lương Thiên Chính lại không làm như vậy. Tống Hoài Minh đương nhiên biết Lương Thiên Chính tính toán điều gì, mục đích mà y kéo dài đến giờ chính là để bảo đảm lợi ích của Đông Giang, chính tư tưởng hẹp hòi này mới khiến chuyện này kéo dài cho tới tận giờ, nếu không phải là mình hạ thông điệp cuối cùng cho y, chỉ sợ Lương Thiên Chính đến bây giờ vẫn không hạ lệnh bắt các xí nghiệp trong khu vườn công nghiệp quốc tế ngừng sản xuất.

Lương Thiên Chính lúc này mới cảm thấy có chút may mắn, mình dù sao cũng đã vào trước khi Kiều Chấn Lương hỏi đến chuyện này cắt đứt nguồn ô nhiễm, y nói khẽ: "Thời gian cụ thể bị rò ống nước thải đang trong quá trình điều tra, bước đầu nhận định chắc là vào rạng sáng hôm nay, về phần biện pháp ứng đối của chúng tôi, lúc ban đầu định trong khoảng thời gian ngắn sửa chữa ống xả bị rò rỉ, tận hết khả năng giảm thiểu tổn thất của quốc gia, nhưng về sau lại phát hiện điểm rò rỉ không chỉ có một chỗ, chúng tôi liền quyết định từ bỏ, cũng tuân theo chỉ thị của lãnh đạo quyết đoán bắt tất cả xí nghiệp trong khu vườn công nghiệp quốc tế đình chỉ sản xuất."

Kiều Chấn Lương nói: "Từ lúc rạng sáng, cũng chính là nói ống xả có thể đã rò rỉ mười bẩy tiếng, phương pháp ứng đối của các anh kịp thời quá nhỉ? Đã phát hiện rò rì, vì sao không lập tức cắt đứt nguồn ô nhiễm? Vì sao không lập tức yêu cầu tất cả xí nghiệp của khu vườn công nghiệp quốc tế ngừng sản xuất?"

Lương Thiên Chính nói: "Bí thư Kiều, khu vườn công nghiệp quốc tế là trụ cột kinh tế của Đông Giang, lúc ấy rò rỉ vừa mới phát sinh, chúng tôi không nghĩ là vấn đề lại nghiêm trọng như vậy, đây là sai lầm của tôi, lúc ấy tôi mà tận hết khả năng giảm thiểu tổn thất, dưới tình huống sửa chữa không có kết quả, lúc này mới đưa ra quyết định ngừng sản xuất."

]Kiều Chấn Lương nói: "Bởi vì sự do dự của anh mà đã có hạng vạn tấn nước thải chảy vào sông Thoan, ở đây tôi cũng không muốn cường điệu tầm quan trọng của bảo vệ môi trường, mỗi người các vị đều hiểu rõ, mảnh đất này là nơi chúng ta dùng để sinh tồn, chúng ta đã từ trên người nó lấy đi tài phú, vậy thì có tư cách gì mà chà đạp nó, giẫm đạp lên nó?"

Ánh mắt của Kiều Chấn Lương quay sang Tống Hoài Minh: "Hoài Minh, anh nói vài câu đi!"

Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Kiều, các vị thường ủy, đầu tiên tôi xin nhận khuyết điểm của mình, thân là tỉnh trưởng, tôi lại không thể ngay lập tức tìm hiểu tình huống ô nhiễm, không thể nhanh chóng đưa ra phán đoán, cho nên mới khiến cho tình huống ô nhiễm nước lần này trở nên càng thêm nghiêm trọng, tôi có thể hiểu một số đồng chí trong số chúng ta, mỗi người xử lý mỗi chuyện đều có tính cục hạn nhất định, phương pháp ứng đối của đồng chí Thiên Chính cũng đúng là đã tận hết sức, hiện tại có kết quả như thế này, mỗi người chúng ta đều không muốn nhìn thấy."

Kiều Chấn Lương thầm cười lạnh một tiếng trong lòng, Tống Hoài Minh rõ ràng đang giúp Lương Thiên Chính giải vây.

Tống Hoài Minh nói: "Chuyện nếu đã xảy ra, chúng ta không thể chỉ tiến hành phê bình và tự kiểm điểm, chúng ta phải rút ra bài học từ chuyện này, chúng ta phải sữa chửa sai lầm, phải tránh cho chuyện tương tự lại phát sinh nữa."

Bộ trưởng Tổ chức Khổng Nguyên nói: "Tôi đồng ý với những lời này của Tỉnh trưởng Tống."

Kiều Chấn Lương trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, y nói với Tống Hoài Minh: "Hoài Minh à, xem ra anh đã suy nghĩ thành thục, nói ra để mọi người thảo luận một chút đi."

Tống Hoài Minh nói: "Cá nhân tôi cho rằng, khu vườn công nghiệp quốc tế chọn đặt ở bờ sông Thoan bản thân chính là một sai lầm!"

Những lời này vừa được nói ra, trong lòng Lương Thiên Chính giống như bị người ta quất cho một roi, những lời này của Tống Hoài Minh căn bản là nhằm vào mình, phủ định vườn công nghiệp quốc tế chính là phủ định mình,

Tống Hoài Minh nói: "Bất kỳ sự phát triển xã hội nào đều sẽ tồn tại một quá trình phát triển nhận thức, lúc mới cải cách mở cửa, không chỉ Bình Hải, ở rất nhiều địa phương trên toàn quốc đều tồn tại hiện tượng toàn lực phát triển kinh tế, nhưng phát triển cũng phải có nhận thức tỉnh táo, phát triển phải phù hợp với quy luật kinh tế, quy luật xã hội, sự phát triển thoát ly khỏi quỹ đạo này chính là phát triển mù quáng, mặc dù là trong khoảng thời gian ngắn có thể đổi lấy hiệu quả và lợi ích trên kinh tế, nhưng từ tầm nhìn xa rộng mà nói, loại phát triển mù quáng này tất nhiên sẽ thất bại."

Kiều Chấn Lương rất không có hậu đạo nhắc một câu: "Anh cho rằng vườn công nghiệp quốc tế là thất bại?"

Tống Hoài Minh nói: "Tôi không hề phủ định toàn bộ cống hiến của khu vườn công nghiệp quốc tế, có thể nói khu vườn công nghiệp quốc tế trong công cuộc cải cách phát triển của Đông Giang đã chiếm một vị trí khá quan trọng, nhưng theo sự phát triển của thời đại, tệ đoan của nó đã càng lúc càng hiện ra nhiều ở trước mắt chúng ta, sự kiện ô nhiễm nước lần này chỉ là một bắt đầu." Tống Hoài Minh tạm dừng một chút rồi nói: "Cách mạng công nghiệp hoá của châu Âu chắc mọi người đều biết, nhưng công nghiệp hoá đồng thời vào lúc mang lại sự phát triển cho châu Âu cũng gây ra ô nhiễm nghiêm trọng, châu Âu sau khi trải qua phát triển mới có nhận thức sâu sắc, vì nhận thức này, bọn họ đã phải trả một cái giá thảm trọng. Chúng ta thường nói, chúng ta là người khai thác cải cách, người mở đường, tất cả đều là bắt đầu từ đầu, đối với chúng ta mà nói cải cách là một cuộc khiêu chiến hoàn toàn mới, thật ra tôi thủy chung không cho rằng là như vậy, lịch sử của nhân loại chính là một bộ lịch sử cải cách, coi bản thân mình là người khai thác, chính là phủ định kinh nghiệm và thành quả của người khác, có nhiều kinh nghiệm như vậy bày ra trước mắt chúng ta, chúng ta vì sao không học tập? Nếu chúng ta nghiêm túc một chút, khiêm tốn một chút, rất nhiều sai lầm sẽ không sẽ phát sinh, rất nhiều đường vòng chúng ta sẽ không đi phải!"

Sắc mặt của Lương Thiên Chính lúc này rất khó coi, có lẽ Tống Hoài Minh không phải nhằm vào cá nhân y, nhưng phủ định vườn công nghiệp quốc tế chính là phủ định chính tích của y, nước sông Thoan ô nhiễm và đúng thời khắc vi diệu, Tống Hoài Minh chỉ đầu mâu vào vườn công nghiệp quốc tế, chẳng khác nào dồn y vào một hoàn cảnh cực kỳ khỏ xử. Mà khiến Lương Thiên Chính bực bội hơn là, y hiện tại không thể cãi lại, một là trách nhiệm của nước bị ô nhiễm quả thực là ở phía Đông Giang bọn họ, thứ hai Tống Hoài Minh là tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, là người lãnh đạo trực tiếp của y, ở trước mặt Tống Hoài Minh y không có quá nhiều quyền lên tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.