Chương trước
Chương sau
Trương Dương nói: "Anh đang nói những lời thừa thãi! Biết rõ rằng các người đang làm ô nhiễm hạ du sông Thoan, các người vẫn còn tiếp tục thải nước chính là biết pháp mà phạm pháp, người phụ trách của các người sẽ phải gánh trách nhiệm vì chuyện này.”

Lưu Bảo Toàn ở trước mặt nhiều người như vậy bị một thanh niên trẻ tuổi cãi lại, trong lòng tất nhiên là có chút tức giận, y nổi nóng nói: "Tôi nên làm gì không cần cậu phải dậy! Chúng tôi phải nghĩ tới toàn cục, làm thế nào mới có thể bảo đảm được lợi ích của quốc gia, làm như thế nào mới có thể giảm bớt tổn thất một cách thấp nhất, chúng tôi cần phải suy nghĩ toàn diện, tổng hợp thảo luận, sau cùng mới có thể đưa ra quyết định, không phải là cậu muốn thế nào thì làm thế nấy."

Trương Dương thật sự là nổi giận rồi, hắn gầm lên: "Đảm bảo lợi ích quốc gia ư, là bảo đảm lợi ích của bản thân các người mới đúng! Hiện tại các người là làm ô nhiễm nguồn nước của Nam Tích chúng tôi, người không có nước sinh hoạt là người dân thành phố Nam Tích chúng tôi, chỉ cần có là người có chút ý thức trách nhiệm xã hội sẽ lập tức đình chỉ thải nước bẩn, các người vì sao còn muốn tiếp tục thải nước bẩn, vườn công nghiệp quốc tế cái gì? Loại xí nghiệp ô nhiễm này nên đóng cửa từ lâu rồi!"

Lưu Bảo Toàn tức giận nói: "Người trẻ tuổi, nói chuyện đừng quá cuồng vọng! Cậu đứng nói thì tất nhiên là không đau lưng rồi!"

Trương Dương cầm lấy một bình nước khoáng, rầm một cái đập lên bàn hội nghị, nước bên trong chính là nước bẩn từ hồ Thúy Vân thải ra: "Các người đều mở to mắt ra mà nhìn, hiện tại nước hồ Thúy Vân đã biến thành bộ dáng gì rồi! Tất cả đều là bởi vì vườn công nghiệp quốc tế của các người đó, ai đám nói với tôi là cần quá trình thì người đó uống bình nước này đi!"

Lưu Bảo Toàn nói: "Cậu có ý gì? Đây là thái độ để giải quyết vấn đề ư? Chính phủ khu khai phá chúng tôi đã toàn lực ứng phó với chuyện này rồi, chẳng ai muốn xảy ra chuyện ô nhiễm cả, nhưng đường ống dẫn nước bị hỏng là chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi không thể bởi vì chuyện này mà đình công toàn bộ xí nghiệp trong vườn công nghiệp quốc tế được, cậu biết sẽ tạo thành tổn thất bao lớn không?"

Trương Dương nói: "Đó là chuyện của khu khai phá Đông Giang các người, vì sao hậu quả xấu do các người tạo ra mà Nam Tích chúng tôi phải gánh, lời nói của anh có tính không? nếu nói mà không được gì thì để người khác ra nói chuyện đi!"

Lưu Bảo Toàn bị hắn nói cho mặt xanh lét, gầm lên: "Tố chất của cán bộ Nam Tích các người là như vậy sao? Chúng tôi vốn dùng thái độ thành khẩn lịch sử để bàn chuyện với cậu, cậu nhìn bộ dạng của cậu đi, căn bản không phải là muốn giải quyết vấn đề, mà đẩy tất cả trách nhiệm lên người chúng tôi."

Trương Dương nói: "Tôi chẳng buồn nói nhiều với anh, trách nhiệm vốn chính là của các anh, còn cần phải đẩy à? Liêu Bác Sinh không ra mặt có phải không? Được! Tôi hôm nay nói rõ ở đây, vườn công nghiệp quốc tế của các người nếu không lập tức dừng sản xuất, tôi sẽ đi tìm bí thư Lương của Đông Giang các người để nói rõ lí lẽ, ông ta nếu không quản, tôi sẽ trực tiếp tìm tới tỉnh lý, tôi con mẹ nó không tin lại tà như vậy, vì sản xuất mà có thể hi sinh lợi ích của thành thị huynh đệ? Vì sản suất mà hi sinh sức khỏe của hơn trăm vạn người dân?"

Lưu Bảo Toàn nói: "Cố tình gây sự, cậu căn bản chính là cố tình gây sự, cậu thích đi đâu nói lý thì tới đó mà nói, phương pháp xử lý của chúng tôi không sai, không thể bởi vì lợi ích của một bộ phận nhỏ người các anh mà hi sinh lợi ích kinh tế của cả Bình Hải."

Trương Dương bỗng nhiên làm ra một động tác khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, hắn mở bình nước khoáng, đổ nước bẩn bên trong khắp người Lưu Bảo Toàn, hắn chỉ vào Lưu Bảo Toàn mà mắng: "Anh con mẹ nó như vậy mà cũng tính là cán bộ được đảng bồi dưỡng nhiều năm ư, hơn một trăm vạn người dân thành phố Nam Tích mà ở trong mắt anh chỉ là một bộ phận nhỏ người ư, đừng lấy toàn cục ra nói chuyện với tôi, cho dù là đưa lên tới Trung ương thì tôi cũng sẽ đòi cái lý về!"

]Lưu Bảo Toàn tới tuổi này rồi, tự thấy ở khu khai phá cũng là người đức cao vọng trọng, trước mặt nhiều cấp dưới như vậy bị Trương Dương hắn đầy nước bẩn ra người, tức giận đến nỗi tay chân run run: "Vô lại.... Vô.... Lại..."

Đám người của ban bảo vệ ở bên ngoài nghe nói phó chủ nhiệm khu khai phá bị người ta hắt nước bẩn, cả đám người tranh nhau lao vào, hai tên bảo vệ còn chưa kịp tới gần đã bị Trương Dương một quyền một cước đánh ngã, Trương Dương chỉ vào mũi Lưu Bảo Toàn mà mắng: "Tôi hiện tại đi tìm bí thư Lương, tôi không tin ông ta cũng mặc kệ lợi ích của thành thị huynh đệ!"

Trương Dương và Triệu Bảo Quần còn chưa tới thị chính phủ thị ủy Đông Giang thì bên này đã nhận được tin tức.

Bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính đang mở một cuộc họp thường ủy, nghe nói tới chuyện này thì cũng ngẩn ra, y nói với Liêu Bác Sinh, chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá: "Đồng chí Bác Sinh, chuyện này là sao?"

Liêu Bác Sinh thật ra trước khi đến thị lý họp đã biết chuyện ống nước bẩn của vườn công nghiệp quốc tế bị vỡ, y cười nói: "Ống nước bẩn của vườn công nghiệp quốc tế bị vỡ, cố một lượng nước chưa qua xử lý đã trực tiếp chảy vào sông Thoan, tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với hoàn cảnh nước hạ du, trước mắt đã khẩn cấp tu sửa, không ngờ phía Nam Tích nhanh như vậy đã truy cứu trách nhiệm rồi."

Các thường ủy thị ủy ở đây trên cơ bản vẫn duy trì trầm mặc, bởi vì mỗi người đều biết vườn công nghiệp quốc tế khu khai phá là Lương Thiên Chính làm ra, với quan điểm hiện tại thì định vị và tuyên chỉ của vườn công nghiệp quốc tế tồn tại vấn đề tương đối lớn, vườn công nghiệp quốc tế được đặt ở sông Thoan mà không hề cân nhắc ảnh hưởng đối với sinh thái ven bờ sông Thoan, mà chiêu thương tiếp sau đó rất không thuận lợi, mấy xí nghiệp gây ô nhiêm cao đã vào vườn công nghiệp quốc tế, mặc dù là như vậy, chính phủ cũng cấp điều kiện khá là ưu đãi.

Sau khi trải qua hai năm chiêu thương gian nan, khu vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang cuối cùng cũng bắt đầu trở nên phồn vinh, dưới sự hấp dẫn của chính sách ưu đãi, càng lúc càng nhiều ngoại thương nhìn trúng khu đất này, giá trị sản lượng của vườn công nghiệp quốc tế cũng đang không ngừng tăng lên, trở thành chính tích huy hoàng nhất trong sinh nhai chính trị của cá nhân Lương Thiên Chính, y cũng bởi vì thành công quy hoạch xây dựng vườn công nghiệp quốc tế mà có được sự thưởng thức của lãnh đạo, từ phó thị trưởng thành phố Đông Giang một đường lên chức, hiện giờ đã là phó tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, bí thư thị ủy Đông Giang, có thể nói vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang đối với Lương Thiên Chính có ý nghĩa rất đặc thù.

Lương Thiên Chính cũng không ngờ cái mà cải cách mở cửa mang đến là sự phát triển cao trên trù tính, sự phát triển của Bình Hải cơ hồ nằm ngoài sức tưởng tượng của y, sau khi càng lúc càng nhiều xí nghiệp vào vườn công nghiệp quốc tế, tệ đoan cũng đang không ngừng hiển hiện ra, điều đầu tiên làm khốn nhiễu y chính là vấn đề ô nhiễm, lúc trước mang ý niệm chiêu thương dẫn tư trong đầu, bất kể là hạng mục gì cũng đều bật đèn xanh cho họ, trong đó tự tay y cũng tiến cử hai đại xí nghiệp gây ô nhiễm nghiêm trọng, nhà máy chế thuốc của Đức và, tập đoàn mỹ phẩm và hàng hóa thường ngày An khấu của Hàn Quốc đều ở trong vườn công nghiệp quốc tế nắm được địa vị khá là quan trọng, các xí nghiệp to nhỏ khác hoặc nhiều hoặc ít cũng tồn tại vấn đề ô nhiễm, sau khi Lương Thiên Chính đảm nhiệm chức bí thư thị ủy, cũng đã đề xuất vấn đề ô nhiễm của vườn công nghiệp quốc tế, đề nghị nhanh chóng đóng cửa vườn công nghiệp quốc tế hiện tại, một lần nữa lựa chọn lại, xây dựng lại.

Thái độ ngay lúc đó của Lương Thiên Chính là mặc kệ, vườn công nghiệp quốc tế là y đề xuất dựng lên, khi đó vườn công nghiệp quốc tế đã trở thành một trong những trụ cột chủ yếu trên kinh tế của Đông Giang, chính là vì vườn công nghiệp quốc tế được xây dựng mới khiến cho lão đại chính trị tỉnh Bình Hải là Đông Giang này cuối cùng cũng như ước nguyệt trở thành lão đại trên cả thu nhập kinh tế, Lương Thiên Chính từ đó cũng thu hoạch được lợi ích chính trị cực lớn, phủ định vườn công nghiệp quốc tế chính là phủ định chính tích của y, đương nhiên là một người lãnh đạo thành công, Lương Thiên Chính cũng ý thức được sự tồn tại của vườn công nghiệp quốc tế là một tai hoạ ngầm, y cũng làm ra một số cố gắng, ví dụ như ở khu vườn công nghiệp quốc tế thực hành công trình xanh hoá quy mô lớn, tạo ra dải phong cảnh thảm thực vật ven bờ sông Thoan, ở vườn công nghiệp quốc tế dựng lên nhà máy xử lý nước bẩn, nghiêm khắc xử lý tài liệu khí thải và nước thải ở khu vườn công nghiệp quốc tế, không thể nói những phương sách của y là không có hiệu quả, nhưng sự thật chứng minh, chỉ dựa vào xanh hoá và xử lý nước bẩn hậu kỳ là không thể hoàn toàn giải quyết toàn bộ vấn đề ô nhiễm của khu vườn công nghiệp quốc tế, theo sự phát triển của thời đại, theo càng lúc càng nhiều xí nghiệp vào vườn công nghiệp quốc tế, theo mở rộng quy mô xí nghiệp, loại mâu thuẫn này đã trở nên càng lúc càng nổi bật.

Lần này sự kiện thải nước bẩn cũng không phải là ngẫu nhiên, Lương Thiên Chính ở ngay tại chỗ đưa ra chỉ thị: "Lập tức tiến hành xử lý, cần phải trong thời gian ngắn nhất giải quyết sự kiện ô nhiễm sông Thoan lần này, truy rõ trách nhiệm của người phụ trách tương quan, tiến hành một lần kiểm tra bảo vệ môi trường đối với tất cả xí nghiệp trong khu vườn công nghiệp quốc tế."

Sau khi Lương Thiên Chính kết thúc cuộc họp thường ủy, nhanh chân quay trở về văn phòng của mình, chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Liêu Bác Sinh cũng đi theo.

Lương Thiên Chính nói: "Anh còn không mau về xử lý sự kiện nước bẩn đi à?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.