Chương trước
Chương sau
Trần Thiệu Bân mặt mày tươi rói, cục tức đó cuối cùng cũng coi như trút được rồi, gã cười nói: "Khách khí rồi, hai ngàn này tôi cầm, còn đâu thì vẫn để lại trả."

Tào Hiến Pháp nói: "Trần tiên sinh, các cậu là bằng hữu của Tra tiên sinh, cũng coi như là bằng hữu của tôi, về sau cửa lớn của Lệ Đô vĩnh viễn mở chào đón các cậu, nếu cậu đã coi tôi là bạn thì nhất định phải cầm lại tiền”

Tra Tấn Bắc cười nói: "Thiệu Bân à, tôi thấy chuyện này cứ vậy đi, ông chủ Tào tài đại khí đại thô, để anh ta mời khách là rất bình thường, tôi đến Lệ Đô chưa bao giờ phải tốn tiền cả, rượu của bọn họ đều bán với giá trên trời, tôi không cam lòng bị chém đâu!"

Mọi người đều bật cười.

Lý lão đại vẫn quỳ ở đó tự tát vào mặt mình. Tào Hiến Pháp nói: "Được rồi, cút đi! Sau này không cho phép anh được bước một bước vào Lệ Đô!"

Lý lão đại nghe thấy câu này, như trút được gánh nặng đứng lên rời khỏi đây, cô gái đó cũng muốn đi theo nhưng lại bị Tào Hiến Pháp gọi lại: "Tôi cho cô đi à?"

Cô gái lại quỳ xuống.

Tào Hiến Pháp nhìn cô ta một cái rồi nói: "Cô là con gái của lão Dương ư?"

Cô gái đó gật đầu, mắt đỏ bừng lên, rất đáng thương nói: "Tào tổng, là tôi!"

Tào Hiến Pháp cảm khái nói: "Cha cô là bằng hữu nhiều năm với tôi, đáng tiếc anh ta đi quá sớm! Cô tên là Dương Ảnh à?"

Cô gái gật đầu: "Tào tổng, tôi về sau không dám nữa, không dám nữa đâu."

Tào Hiến Pháp nói: "Cô dâng rượu nhận sai với mấy người khách này đi."

Dương Ảnh dạ một tiếng, cầm chén rượu trên bàn lên đưa vào tay Trương Dương, khom mình với hắn một cái rồi nói: "Tiên sinh, xin lỗi!"

Trương Dương cũng không phải là người nhỏ nhen, nhìn thấy Tào Hiến Pháp bảo cô ta tới đây dâng rượu nhận sai, mục đích chính là muốn bỏ qua chuyện này, Trương Dương cười nói: "Bỏ đi, sau này đừng làm những việc này nữa, để tránh ảnh hưởng đến sinh ý của Tào tiên sinh." Hắn một ngụm uống hết chỗ rượu đó.

Dương Ảnh nước mắt lưng tròng nhìn hắn, Tào Hiến Pháp nói: "Cô đi ra ngoài đi, về sau đừng tới Lệ Đô hát nữa."

Sau khi Dương Ảnh khi rời khỏi, Tào Hiến Pháp cầm chén rượu lên nói với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, thật sự là ngại quá, tôi gần bỏ bê quản lý Lệ Đô, cho nên mới xuất hiện nhiều sơ xuất như vậy, có chỗ nào thất lễ mong anh bỏ quá cho."

Trương Dương cười nói: "Không có gì chuyện gì to tát cả, chuyện không vui chúng ta đừng nhắc tới nữa."

Tra Tấn Bắc nói: "Đúng vậy, chuyện không vui đừng nhắc tới nữa, chúng ta uống rượu thôi!"

Chu Tông Vạn rất ít nói chuyện, Trương Dương chủ động nói với y vài cậu, thông qua nói chuyện mới biết, thì ra Chu Tông Vạn có một nhà máy ở khu khai phá Nam Tích, hiện tại đã chính thức sản xuất, về sau bọn họ khẳng định sẽ thường xuyên gặp mặt.

Chu Tông Vạn nghe nói Trương Dương đang bận chuẩn bị công tác Vận hội tỉnh, rất vui vẻ tỏ ý bảo tập đoàn Oa Oa Hương của y nguyện ý tài trợ tất cả đồ uống và nước khoáng, vì sự sáng khoái của Chu Tông Vạn, Trương Dương lúc này liền uống ba chén với y.

Tra Tấn Bắc kéo Trương Dương sang một bên, ghé vào tai hắn nói khẽ: "Tối nay muốn chơi thế nào thì cứ việc chơi, tất cả để lão Tào an bài."

Trương Dương cười nói: "Tôi buổi tối còn phải tới nhà ga đón người, giờ phải đi rồi." Trương đại quan nhân tuy rằng không phải là một cán bộ cứng nhắc, nhưng lai vãng với đám người làm sinh ý, hắn vẫn phải lưu lại một chút tâm nhãn, chỉ hơi không cẩn thận một chút là sẽ bị những người này nắm thóp, nói không chừng lúc nào đó sẽ trở thành một quả boom hẹn giờ. Trương Dương quen Tra Tấn Bắc đã được một đoạn thời gian khá dài, đối với phong cách hành sự của Tra Tấn Bắc cũng nắm được ít nhiều, cùng với loại thương nhân gian xảo này tốt nhất phải bảo trì một đoạn khoảng cách.

Trương Dương tìm một cái cớ rồi rời khỏi, Đinh Triệu Dũng cũng đi theo, Trần Thiệu Bân thì ở lại, bởi vì duyên cớ kinh thương hiện tại của Trần Thiệu Bân, hắn rất thích đi lại với những thương nhân lớn nổi danh trong nước, muốn mượn cơ hội này để xây dựng quan hệ tốt với họ, sau này đối với phát triển sinh ý của hắn cũng có lợi ích rất lớn.

Hai người Trương Dương và Đinh Triệu Dũng quay lại vào xe, nhìn ánh đèn đèn nê ông lóe ra từ Lệ Đô, Trương Dương thở dài nói: "Tôi càng lúc càng không thích những nơi như thế này, ở đây giữa người và người luôn là hư tình giả ý."

Đinh Triệu Dũng nói: "Tào Hiến Pháp chắc không phải là làm nghề gì nghiêm chỉnh, Lý lão đại đó rất sợ y!"

Trương Dương nói: "Cái đó không liên quan gì tới chúng ta."

Đinh Triệu Dũng cười nói: "Tra Tấn Bắc và Chu Tông Vạn đều là nhân vật phong vân của thương giới, lần này thu hoạch của cậu không nhỏ, Chu Tông Vạn chủ động muốn tài trợ vận hội tỉnh lần này."

Trương Dương nói: "Người này tạo cho tôi cảm giác không tệ lắm, coi như là một xí nghiệp gia thiết thực."

Đinh Triệu Dũng nói: "Không biết vì sao tôi lại có cảm giác rất không tốt đối với Tào Hiến Pháp!"

Trương Dương ngáp một cái rồi nói: "Đi thôi, mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi còn phải họp nữa."

Đinh Triệu Dũng nhìn đồng hồ, đã là hai rưỡi sáng rồi, hắn vừa mới khởi động xe BMW thì di động của Trương Dương đổ chuông, Trương đại quan nhân bắt máy, là Lương Thành Long gọi tới, thằng ôn này hữu khí vô lực nói: "Cứu mạng... Cứu mạng..."

Trương Dương nói: "Sao thế?"

Lương Thành Long hữu khí vô lực nói: "Sáu lần... Sáu lần... Tôi con mẹ nó sắp chết đến nơi rồi. Cậu con mẹ nó hại tôi... mau mau đưa cho tôi thuốc giải đi."

Trương Dương cố nén, hỏi rõ nơi Lương Thành Long đang ở, bảo Đinh Triệu Dũng lái xe tới đó.

Đinh Triệu Dũng trên đường cũng hỏi rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thuyết chút nữa thì ôm bụng cười nất.

Hai người vội vàng tới khách sạn Hán Phong ở ngoại ô phía tây thành phố Nam Võ, tới phòng 1818 của Lương Thành Long, ấn chuông cửa, một lát sau nhìn thấy Lương Thành Long ra mở cửa, thằng ôn này sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, giống như vừa bị bệnh nặng, nhìn thấy Trương Dương ở ngoài cửa, nước mắt thiếu chút nữa thì tuôn rơi, hai tay tóm lấy cánh tay Trương Dương, giống như nhìn thấy thân nhân: "Cậu tới rồi!"

Đinh Triệu Dũng nhìn thấy bộ dạng này của gã, khà một tiếng bật cười, gã tránh sang một bên, ôm bụng ngồi xuống đất.

Trương Dương cũng vui đến cực điểm, toét miệng cười nói: "Sao lại thành thế này?"

Lương Thành Long nói: "Người anh em, tôi xin cậu, thuốc giải đâu, mau cho tôi thuốc giải, cô ấy bị tôi trói lại rồi... Bảy lần... tôi con mẹ nó chịu không nổi nữa rồi. Cứ tiếp tục như thế này, ngày mai chắc tôi biến thành xác ướp mất."

Trương Dương đưa một viên thuốc cho gã, chỉ vào phòng đối diện. Đinh Triệu Dũng che miệng mở cửa phòng đối diện, gã vừa ở dưới lầu thuê phòng xong.

Lương Thành Long như lấy được chí bảo quay người, rầm một tiếng đóng cửa phòng lại.

Trương Dương cười cười lắc đầu, quay vào phòng mà Đinh Triệu Dũng vừa thuê.

Hai người vừa vào phòng thì đồng thời bật cười, Đinh Triệu Dũng chỉ vào Trương Dương, cười đến nỗi chảy cả nước mắt: "Cậu đó… quá khuyết đức, không sợ báo ứng à?"

Trương Dương cười nói: "Có phải tại tôi đâu, toàn là Lương Thành Long tự mình dính vào họa."

Đang nói chuyện thì Lương Thành Long gõ cửa, thằng ôn này sau khi cho Lâm Thanh Hồng uống thuốc giải, Lâm Thanh Hồng cuối cùng cũng tính là yên tĩnh, hiện tại đã nằm ngủ, Lương Thành Long hai chân mềm nhũn, vừa vào trong phòng thì rầm một tiếng quỳ xuống.

Trương Dương vội vàng đi tới đỡ gã: "Người anh em, đừng như vậy, sự giúp đỡ của tôi cũng chưa đến mức để anh phải hành đại lễ như vậy đâu!"

Lương Thành Long vẻ mặt đau khổ kêu lên: "Trương Dương, tôi hận cậu, con mẹ nó có kiểu hại người như cậu à?"

Trương đại quan nhân vẻ mặt vô tội nói: "Anh bảo tôi giúp anh, tôi giúp anh rồi mà sao anh vẫn chưa vừa lòng à?"

Lương Thành Long nằm xuống đất: "Ôi, tôi gẫy mất cả lưng rồi.. Tôi lớn như vậy rồi mà chưa bao giờ thử... một đêm bẩy lần… con mẹ nó mệt đứt cả hơi..."

Đinh Triệu Dũng vừa uống một ngụm trà, nghe thấy vậy lại phun ra.

Lương Thành Long nói: "Các cậu đều là động vật máu lạnh, một chút lòng đồng tình cũng không có."

Trương Dương nói: "Âm mưu của anh hiện tại đã thực hiện được rồi, phải cao hứng mà đúng chứ!"

Đinh Triệu Dũng vẻ mặt xấu xa nói: "Ôn lại mộng uyên ương, cảm giác không tồi phải không nào?"

Lương Thành Long thở dài thở ngắn nói: "Thể lực không đủ, so với chạy Marathon còn mệt hơn... Tôi phải ngủ một giấc đã, các anh sáng sớm mai gọi tôi nhé… tôi không được rồi... không được rồi..."

Trương Dương nói: "Anh không thể ngủ ở đây được! Anh nghĩ xem, nếu để Lâm Thanh Hồng biết chúng tôi ở đây, kiểu gì cũng cho rằng là chúng tôi thông đồng với anh hại cô ta, vả lại hai người tối qua cực khổ như vậy, ngày mai cô ta tỉnh dậy không thấy ai ở bên cạnh thì sao? ngàn vạn lần đừng để người khác thừa cơ chui vào."

Lương Thành Long nói: "Chui vào cái gì? Tôi ngay cả mạng còn không còn đây này, đàn bà đúng là hổ mà, ăn người không nhả xương đầu!" Lèm bèm thì lèm bèm, nhưng thằng ôn này vẫn lết thân thể mệt mỏi về phòng.

Lương Thành Long về chưa được bao lâu liền tiến vào mộng đẹp, ngày hôm sau khi tỉnh lại, mặt trời đã lên giữa đỉnh đầu, nhìn sang bên cạnh, Lâm Thanh Hồng chẳng biết đã đi đâu, ở trên tủ đầu giường đặt một tờ giấy, bên trên viết bốn chữ: "Tiểu nhân ti bỉ!"

Lương Thành Long nhìn tờ giấy đó, cười khổ nói: "Tiểu nhân ti bỉ? Những năm này làm tiểu nhân cũng không dễ dàng gì."]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.