Chương trước
Chương sau
Trương Dương hiểu ra khẳng định là trưa hôm nay mình biểu hiện ra vẻ khoác loác ở khách sạn Thụy Long, chuyện đó thông qua vị lão tiên sinh râu bạc kia truyền ra ngoài, cho nên mới kinh động tới danh nhân giới họa của thành phố Nam Vũ, giới thư họa cùng giới võ thuật cũng không khác nhau lắm, đám người kia ở mặt ngoài nói là luận bàn, nhưng trong lòng khẳng định là không phục đối với mình, không chừng còn suy nghĩ thủ đoạn gì làm cho mình khó chịu nổi.

Viên Chi Ngô mời bọn hắn tiến vào trong phòng.

Bên trong phòng đã có vài vị danh nhân giới thư họa Nam Vũ ngồi chờ, trong đó có một vị chính là lão đầu râu bạc bình luận ủng hộ Ngưu Tuấn Sinh ở khách sạn Thụy Long trưa nay, vị lão tiên sinh này gọi là Hạ Ngôn Băng, quá khứ từng là Phó viện trưởng Viện Thư Họa tỉnh Vân An, rất có danh tiếng trong giới thư họa ở Vân An, lão và Viên Chi Ngô lại là quan hệ sư huynh đệ, cùng theo học Quốc Họa đại sư Tiêu Bá Long, trưa nay Hạ Ngôn Băng ở Thụy Long cổ vũ cho Ngưu Tuấn Sinh, không thể tưởng được giữa đường lại nảy ra một gã Trình Giảo Kim, gặp phải Trương Dương tuổi trẻ khí thịnh, càng làm cho lão không thể tưởng được chính là, chàng trai trẻ tuổi này chẳng những nhãn lực xuất sắc, hơn nữa một tay viết chữ ra lại càng tuyệt đẹp, hôm nay Hạ Ngôn Băng có thể nói là mất hết mũi ở khách sạn Thụy Long, sau khi lão trở về liền nói đến chuyện này với Viên Chi Ngô, Viên Chi Ngô nghe nói là chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục thành phố Nam Tích Trương Dương, tự nhiên liên tưởng đến cháu gái Thường Hải Tâm đang công tác tại Ủy Ban Thể Dục thành phố Nam Tích, cho nên liền thông qua tầng quan hệ này mời Trương Dương lại đây. Hạ Ngôn Băng cực kỳ sùng bái đối với chữ của Trương Dương, thổi phồng là nhân gian ít có, Viên Chi Ngô biết vị sư huynh này thích nói ngoa, đối với lời của lão ta cũng chỉ là nửa tin nửa ngờ.

Trương Dương nhìn thấy Hạ Ngôn Băng liền hiểu ra mục đích của bữa cơm này, hắn cười hướng Hạ Ngôn Băng gật đầu nói: "Lão tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt."

Khuôn mặt già nua của Hạ Ngôn Băng không khỏi có chút đỏ lên, lão ha ha cười nói: "Chủ nhiệm Trương, đêm nay cũng không phải là ngẫu nhiên gặp mặt, tôi nghe nói viện trưởng Viên mời ngài ăn cơm, liền đặc biệt chủ động xin đi tới đây bồi rượu."

Trương Dương cười cười, mọi người ngồi xuống, Viên Chi Ngô giới thiệu từng người trong mấy vị danh gia thư họa kia với Trương Dương, Trương Dương cũng tỏ ra rất khách khí, nhưng là hắn cũng không có đặc biệt hứng thú với đám người này, đúng như lời Viên Phân Kỳ trên đường đã nói, hiện tại người thực sự nghiên cứu học vấn trong Viện Thư Họa cũng không nhiều.

Viên Phân Kỳ bởi vì nguyên nhân vai vế, đêm đó gánh vác trách nhiệm rót rượu, sau khi rót vài chén rượu lót dạ, Hạ Ngôn Băng nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi nghe nói ngài là cao đồ của Thiên Trì tiên sinh?" Bởi vì lời nói kia của Trương Dương trưa nay ở khách sạn Thụy Long, cho nên Hạ Ngôn Băng mới có câu hỏi như thế.

Trương Dương cười nói: "Lúc ở Thụy Long đó là tôi nói đùa, tuy rằng tôi rất muốn bái lão nhân gia ông ấy làm sư phụ, nhưng chút trình độ của tôi, làm sao có thể lọt vào pháp nhãn của đại sư, nói đùa thôi, Hạ tiên sinh không nên cho là thật."

Trừ bỏ Thường Hải Tâm ra, những người khác đương nhiên không tin Trương Dương có quan hệ gì đối với Thiên Trì tiên sinh, bất quá trưa nay Hạ Ngôn Băng tận mắt nhìn thấy tấm thư pháp kia của Trương Dương viết ra, chỉ riêng theo tiêu chuẩn bức chữ mà nói, Hạ Ngôn Băng tự than thở không thôi, lão vốn rất tự tin đối với trình độ thư pháp của mình, không dám khoe khoang, nhưng ở trong phạm vi tỉnh Vân An, lão cho rằng là trình độ của mình là vững vàng ở ba vị đầu, ở trong lòng lão thực sự chịu phục cũng chỉ có vị sư đệ này của lão, viện trưởng Viện Thư Họa thành phố Nam Vũ Viên Chi Ngô. Cho nên sau khi rời khỏi khách sạn Thụy Long, lập tức đem chuyện này nói cho Viên Chi Ngô, những danh gia giới thư họa này, cảm thấy hứng thú nhất chính là chuyện trong nghề chuyên nghiệp của bọn họ, Viên Chi Ngô đối với thư họa lại càng là kẻ si mê, cho nên sắp xếp bữa tiệc này, lấy cớ mời Trương Dương khách từ phương xa đến dùng cơm tẩy trần, trên thực tế là muốn tận mắt nghiệm chứng, xem trình độ thư pháp của Trương Dương có phải thật sự lợi hại như lời sư huynh nói hay không.

Ở đây có một người là ông chủ của Đào Nhiên Cư, người này cũng là nhân viên làm việc tỏng Viện Thư Họa, họ Giang tên là Phương Thành, Giang Phương Thành đề nghị nói: "Cơ hội ngày hôm nay thật sự là hiếm có, nếu không như vậy đi, tôi bảo người phục vụ chuẩn bị giấy và bút mực, sau khi chúng ta ăn cơm xong, sẽ mượn hứng rượu để làm một cái bút hội (hội thi vẽ tranh chữ) được chứ?"

Trương Dương còn chưa nói gì, Viên Chi Ngô đã dẫn đầu gật đầu nói: "Tốt, mỗi người chúng ta đều tham gia! Phân Kỳ, con cũng tham gia đi!"

Viên Phân Kỳ có chút khó xử nhíu mày, hắn hiện tại chủ công chính là tranh Tây, theo chân đám người bọn họ quả là không hợp nhau.

Nếu Trương Dương sớm biết tiệc tối nay là vì chuyện này, hắn sẽ không tới, hắn cảm thấy rất nhàm chán, thư pháp của mình cũng cần không phải triển lãm ở trước mặt mọi người, hắn không cần cái hư danh đó, Thường Hải Tâm cũng nhìn ra được hắn có chút không tình nguyện, lúc ăn cơm chiều xong, Thường Hải Tâm nhỏ giọng nói: "Cậu em là một si nhân về mặt thư họa, anh cứ viết ra một hai chữ, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ông ấy đi."

Nếu Thường Hải Tâm đã mở miệng, Trương Dương đương nhiên không tiện cự tuyệt, hắn cười cười nói: "Chỉ sợ chút tài năng của tôi lấy ra cũng chỉ làm trò cười cho người trong nghề."

Thường Hải Tâm nói: "Anh nhất định làm tốt, em có lòng tin đối với anh, anh làm cái gì cũng có thể làm tốt!"

Trương đại quan nhân lặp lại nói: "Làm cái gì cũng có thể làm tốt?"

Thường Hải Tâm từ ý đồ xâu xa từ trong mắt hắn chợt lĩnh hội được cái gì đó, mặt hơi đỏ lên phun phì phì nói: "Anh là đồ xấu xa!"

Trương đại quan nhân nhìn thấy thần thái nữ nhi thẹn thùng của Thường Hải Tâm, trong lòng không khỏi rung động, có điều trong trường hợp này, hắn cũng không dám công khai cùng Thường Hải Tâm liếc mắt đưa tình, hắn hắng giọng một cái nói: "Đi, bất luận chữ viết của tôi thế nào, hôm nay chúng ta cũng nên viết vài tấm tranh chữ, tôi mang về Nam Tích tặng bạn cũng tốt."

Nói là bút hội, nhưng thật ra là cơ hội khoe mẽ, để cho Trương Dương biểu diễn, trừ bỏ Hạ Ngôn Băng đã thấy tận mắt biết qua thư pháp của Trương Dương ra, ai cũng không thật sự tin tưởng người trẻ tuổi lại có trình độ thâm hậu trên thư pháp.

Xuất phát từ lễ phép, Giang Phượng Thành lên đài trước tiên, sau khi kinh doanh, lão chỉ có thể được coi là nửa người giới thư họa, cầm lấy bút, vẽ một bức tranh hoa điểu, giành được một tràng khen ngợi. Viên Chi Ngô nói: "Phượng Thành huynh, xem ra bản lĩnh ngày xưa của anh còn chưa có đi xuống."

Giang Phượng Thành cảm khái nói: "Không, tinh thông nghề cần chăm rèn luyện, trình độ hiện tại của tôi chỉ có thể làm trò cười cho người trong nghề, bất quá thân là địa chủ, tôi nên thả con tép, bắt con tôm." Người làm công tác văn hoá nói chuyện cũng là ra vẻ nho nhã, nghe thật khiêm tốn nhưng vẻ mặt vẫn là toát ra vài phần đắc ý.

Ánh mắt của Viên Chi Ngô dừng ở trên mặt con trai mình Viên Phân Kỳ.

Viên Phân Kỳ hiểu ý của lão gia tử, là muốn cho hắn cũng vẽ lên vài bút, Viên Phân Kỳ lắc đầu giống như lắc trống: "Cha, con học vẽ tranh Tây, con không vẽ được cái này!"

Hạ Ngôn Băng nói: "Phân Kỳ, không phải cháu đã học qua mười năm quốc hoạ sao? Tùy tiện vẽ lên một hai bút đi, để cho chúng ta mở mang tầm mắt, nhìn xem cháu từ nước Pháp trở về đã học được cái gì."

Viên Phân Kỳ nói:" Cháu học chính là vẽ tranh Tây, bác Hạ, không cùng một đường với các bác."

"Nghệ thuật không có biên giới! Viên Phân Kỳ, cậu cứ vẽ lên một hai bút đi!" Người nói chuyện chính là Trương Dương, thằng nhãi này là e sợ cho thiên hạ không loạn, ôm tâm lý xem náo nhiệt lẫn vào, ấn tượng của hắn đối với Viên Phân Kỳ chính là dốt nát, là một tên hồ đồ đội lên hai chữ nghệ thuật.

Viên Phân Kỳ nói: "Được rồi, em đành bêu xấu vậy!" Hắn đi tới trước giá bức tranh, cầm bút lông lên, từ tư thế lấy bút của hắn, Trương Dương nhìn ra được Viên Phân Kỳ là rất có bản lĩnh. Thường Hải Tâm nhỏ giọng nói cho Trương Dương biết, cậu em họ này của nàng bốn tuổi đã bắt đầu học tập tranh Trung Quốc, tổng cộng học tập mười năm, kỳ vọng của cậu nàng đối với hắn luôn luôn rất lớn, nhưng tới năm mười bốn tuổi không biết tại sao đột nhiên lại mê tranh Tây, từ đó liền ném tranh Trung Quốc qua một bên, về sau lại vì học tập tranh Tây mà đi Châu Âu, quan hệ giữa hai cha con cũng vì vậy mà trở nên tồi tệ.

Viên Phân Kỳ hạ bút lưu loát như nước chảy mây trôi, chỉ chốc lát sau đã vẽ lên một nữ nhân lõa lồ trên giấy Tuyên Thành, lỏa nữ cưỡi lên một con dã thú, bút pháp của hắn không có bất cứ vấn đề gì, dùng mực cũng rất cẩn thận, bất quá này bức họa này thật sự là vẽ chấm phá truyền thần tới cực điểm, tất cả lõa nữ đều do thủy mặc hình thành, thoạt nhìn tối đen giống như người da đen, dã thú lại càng khoa trương hơn, nói là một con dã thú, còn không bằng nói là viết ra chữ tượng hình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.