Chương trước
Chương sau
Hắn cầm bình rượu lên, rượu cay thuận theo cổ họng chảy xuống, sự đau khổ của Trương Dương ở chỗ, hắn vốn cho rằng mình có thể thao túng thế giới này, nhưng bỗng nhiên phát hiện, hắn không ngờ ngay cả người yêu của mình cũng không thể bảo hộ được, Vương Quân Dao đột nhiên chết, hoàn toàn đánh tan cột trụ tinh thần của Trương Dương, mấy ngày nay thứ vẫn chống đỡ hắn chính là cừu hận, nhưng hiện tại cừu nhân đã chết một cách không minh bạch, Trương Dương cảm thấy hoang mang, hắn không biết mình nên sống tiếp như thế nào, sự ra đi của Cố Giai Đồng đã mang tới một vết thương không thể chữa lành trong lòng hắn, hắn đã bắt đầu sản sinh ra một loại sợ hãi đối với tình cảm, đối với tình thân, hắn cảm thấy mình là một người chỉ mang lại điềm xấu, phàm là những người thân thiết với hắn luôn sẽ gặp phải vận xui.

Ngàn chén không say cũng là một loại thống khổ, nhất là khi một người muốn mình say.

Hai bình rượu đã bị uống cạn, Trương Dương chậm rãi đứng dậy, hắn từ trên cây bẻ xuống một cành khô, đột nhiên bổ vào không khí, nội tức thấu qua cành khô, xé rách tuyết trắng tung bay, phát ra một tiếng rít chói tai, lấy cành cây làm kiếm, trong tuyết múa võ, một chiêu một thức, lôi đình vạn quân, bi thương và thống khổ tràn ngập trong lòng Trương Dương tất cả đều nằm bên trong chiêu thức, hắn ở trong gió tuyết càng múa càng hăng, bỗng nhiên hắn thét dài một tiếng, cành khô trong tay đâm vào bên trong cây thông ở bên cạnh, nội lực quán chú vào canh khô khiến nó cứng như sắt thép, xuyên thấu thân cây, dư thế chưa tận, thân cây phát ra tiếng rắc, cành cây to như cổ tay không ngờ bị Trương Dương chấn đứt từ bên trong, chậm rãi rơi xuống mặt tuyết.

Trương Dương đứng ở đó, giống như ngưng kết lại, đứng được khoảng chừng hơn mười phút, hắn đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói, giống như bị chùy nặng đập vào ngực. Phốc một tiếng phun ra một ngụm máu, máu tươi rơi xuống mặt tuyết, chói mắt tới rợn người.

Trương Dương chậm rãi quỳ xuống, nhếch môi, cười rất quỷ dị, rất điên cuồng.

Hắn nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ, Trương Dương vốn cho rằng mình nghe lầm, nhưng đi quay đầu lại, liền thấy một cô gái mặc áo lông màu lam, quần bò màu lam, đi dày màu nâu lẳng lặng đứng ở phía sau hắn, trên người cô ta cũng đọng không ít tuyết, trên khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết không hề có một nét cười nào, vẻ đẹp của cô ta vốn không thuộc về trần thế, ở trong thâm sơn này, xuất hiện thiếu nữ như thế này, khiến người ta sinh ra một loại ảo giác giống như mình không phải ở nhân gian.

Trương Dương kinh ngạc nhìn Trần Tuyết, không biết cô ta sao lại tìm tới nơi này?

Trần Tuyết bỏ ba lô trên vai xuống, nói khẽ: "Hôm nay là mùng bốn, tôi vốn định về Hắc Sơn Tử, đi được không lâu thì nghe thấy có người đang gào thét, tôi nghe ra là giọng của anh." Trong gió tuyết cho dù Trương Dương có hò hét cũng không thể truyền đi quá xa, nơi này cách sơn lộ rất xa, Trần Tuyết có thể nghe thấy, hơn nữa có thể ra giọng của hắn, đủ thấy thính lực của cô ta không tầm thường.

Trương Dương nói: "Tôi vốn cho rằng chung quanh đây không có người..."

Trần Tuyết nói: "Khi không vui cũng là cần thiết phải ngược đãi mình, anh chắc không phải là loại người không có tiền đồ như vậy!"

Trương Dương lắc đầu, nói: "Tôi chẳng ra gì cả, tôi chỉ là một tên phế vật vô dụng..." Dưới tình tự kích động, miệng hắn lại phun ra một bụm máu.

Trần Tuyết thở dài, nói: "Tâm tình của anh không tốt, vọng động chân khí, nội tức đi sai đường, tốt nhất hãy thả lỏng tâm tính, bằng không sẽ chỉ làm kinh mạch của của anh bị thương càng nặng thêm."

"Không sao cả!"

Trần Tuyết đi tới, cũng quỳ gối trên tuyết như hắn, lấy ra một chiếc khăn tay, vốn định đưa cho hắn, nhưng Trương Dương không nhận lấy, Trần Tuyết cầm lấy khăn tay, dè dặt lau vết máu trên môi cho Trương Dương.

Trương Dương nói: "Không cần phải quan tâm tới tôi, tôi tới đây chỉ là muốn được yên tĩnh một mình."

Trần Tuyết nói: "Nếu không gặp anh, tôi có lẽ có thể mặc kệ anh, nhưng đã để tôi gặp anh, tôi không thể mặc kệ anh được, tôi không biết anh đã gặp chuyện gì, nếu anh có thương tâm ủy khuất gì, một mình để trong lòng chỉ tổ càng khó chịu, anh coi tôi là bạn cũng được, coi tôi là người qua đường cũng được, anh nếu muốn nói thì có thể tùy tiện nói với tôi vài câu, tôi đảm bảo tôi nhất định sẽ quên!"

Trương Dương nhìn Trần Tuyết, hắn bỗng nhiên cảm thấy mắt nóng lên, cơ hồ là sắp rơi lệ.

Trần Tuyết nói: "Nơi này rất lạnh, anh bị thương tới kinh mạch, không thể ở trong tuyết lâu được."

Trương Dương lắc đầu nói: "Tôi không có chỗ nào để đi cả, tôi ở đây thôi."

Trần Tuyết thở dài, cô ta vươn tay cầm lấy tay Trương Dương, ta Trần Tuyết mềm mại nhẵn nhụi, nhưng lại thiếu độ ấm. Trương Dương bỗng nhiên cảm thấy một cỗ nội tức lạnh lẽo nhưng nhu hòa thông qua lòng bàn tay mình truyền tới, hắn ý thức được Trần Tuyết đang giúp mình chữa thương.

Trương Dương hất tay Trần Tuyết ra, hắn lảo đảo đứng dậy.

Trần Tuyết tràn ngập lo lắng nhìn hắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyên gì mà khiến Trương Dương bi thương như vậy, hắn cự tuyệt sự giúp đỡ của mình, rõ ràng là muốn lợi dụng sự đau đớn của thể xác để giày vò bản thân. Tuy rằng cơ hội gặp mặt cô ta và Trương Dương rất ít, nhưng cũng có chút thấu hiểu Trương Dương, Trương Dương là người kiên cường, trong ấn tượng của cô ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn bi thương và nản lòng như vậy.

Trương Dương nói: "Giai Đồng đã chết rồi!"

]Trần Tuyết ngây ra một thoáng, cô ta cuối cùng cũng biết nguyên nhân khiến Trương Dương thương tâm, Trần Tuyết nói khẽ: "Anh yêu cô ta?"

Trương Dương gật đầu.

Trần Tuyết nói: "Anh muốn làm như thế nào? Liều mạng tra tấn mình để chứng minh chân tình của anh đối với cô ta ư?"

Trương Dương nói: "Tôi không phải là là muốn tra tấn mình, tôi chỉ là không thể tha thứ cho bản thân mình, nếu không phải vì tôi, cô ấy có lẽ đã không chết."

Trần Tuyết nói: "Tôi không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nghe nói người ta được chết cho người mình yêu là một loại hạnh phúc, tôi nghĩ cô ta nhất định cũng sẽ nghĩ vậy."

Trương Dương quay đầu lại, hai mắt đỏ bừng, nói: "Tôi không thể tha thứ cho bản thân mình."

"Vậy thì có thể như thế nào nữa? Anh phải chăng là muốn học theo cổ nhân dùng cái chết để tuẫn tình? Dùng sinh mạng để chứng minh tình yêu đối với cô ta." Ngữ khí của Trần Tuyết vẫn lãnh đạm, nhưng trong lòng cô ta lại tràn ngập lo lắng đối với Trương Dương.

Trương Dương nói: "Tôi không biết sống tiếp thì còn có ý nghĩa gì nữa."

Trần Tuyết nói: "Đi về phía trước thêm năm mươi bước chính là vách Xả Thân, nhảy xuống một cái là xong hết, anh từ giờ sẽ không cần phải đau khổ nữa, cũng không phải day dứt nữa, tôi sẽ đem chuyện anh tuẫn tình nói cho người nhà của anh, bạn bè của anh."

Trương Dương ngây ra đó.

Trần Tuyết nói: "Nếu anh thấy làm như vậy thì trong lòng có thể được an ủi, tôi ủng hộ anh, nhưng người nhà của anh thì sao? Sở Yên Nhiên thì sao? bạn bè của anhthì sao? Anh nếu chết rồi, anh không phải day dứt nữa, nhưng anh sẽ mang tới sự đau khổ cho bao nhiêu người, anh sẽ khiến bao nhiêu người thương tâm?"

Trương Dương im lặng không nói gì.

Trần Tuyết nói: "Tôi trước giờ luôn cho rằng anh là một đại trượng phu nâng lên được thì bỏ xuống được, nhưng tôi nhìn lầm rồi, anh chỉ là một tên nhu nhược mà thôi, anh đau khổ là bởi vì anh muốn né tránh, anh chạy tới đây uống rượu gào thét, vẫn là muốn trốn tránh, nếu như Cố Giai Đồng ở trên trời có linh thiêng, cô ta sẽ cho rằng mình nhìn lầm anh rồi, cô ta sẽ hối hận vì đã yêu anh."

"Im mồm." Trương Dương giống như một con sư tử đang phẫn nộ.

Mặt Trần Tuyết vẫn lạnh tanh, cô ta nói khẽ: "Anh không phải là đang làm thương hại tới bản thân, mà là làm tổn thương tới những người ở bên cạnh anh. Anh tỉnh lại đi, vì cô ta, anh nên tiếp tục sống thật tốt mới đúng, sự ra đi của cô ta không phải là để anh trầm tịch trong bị thương, mà là muốn để anh hiểu được phải quý trọng người ở bên cạnh anh, hiểu được làm thế nào để bảo vệ tốt mỗi một người thân ở bên cạnh anh, đừng để họ phải chịu tổn thương.

Những lời này của Trần Tuyết giống như hồi chuông cảnh tỉnh, khiến suy nghĩ bị vây trong hỗn loạn của Trương Dương mấy ngày nay bỗng nhiên tỉnh táo lại, hắn không thể tiếp tục trốn tránh, hắn muốn những người còn sống được vui vẻ, hắn phải tránh không để cho bi kịch của Cố Giai Đồng lại một lần nữa xảy ra.

Trần Tuyết ôn nhu nói ôn nhu nói: "Anh có đói bụng không?"

Trương Dương lắc đầu.

Trần Tuyết nói: "Trên núi lạnh lắm, nếu thật sự đợi cho tới khi tuyết lớn phủ trắng núi, anh sợ rằng không về được nữa."

Trương Dương nói: "Không sao cả."

Trần Tuyết nói: "Tôi thì không muốn bị khốn ở trong núi cả đời với anh." Nói xong câu này bỗng nhiên cảm thấy mình lỡ lời, trong lòng không khỏi xao động nhè nhẹ, Trần Tuyết đối với tâm tình của mình khống chế được rất tốt, Trương Dương lúc này đang bi thương, đương nhiên là không để ý đến.

Trần Tuyết nói: "Tôi muốn tới xã Hắc Sơn Tử, đã hẹn với mẹ tôi rồi, về muộn thì bà ấy nhất định sẽ lo.

Trương Dương gật đầu: "Tôi đưa cô đi."

Trần Tuyết nghe hắn nói như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy được an ủi, Trương Dương đã không kiên trì đòi một mình ở lại nơi hoang sơn dã lĩnh này nữa rồi, cô ta biết sự ra đi của Cố Giai Đồng đối với Trương Dương đã đả kích rất nặng, trong khoảng thời gian ngắn vết thương trong lòng Trương Dương không thể nào bình phục được, cô ta chỉ hi vọng Trương Dương đừng tự ngược như thế này, dần dần từ trong bi thương thoát ra, con người ta khi tình tự xuống thấp, không thích hợp ở một mình, có người nói chuyện cùng thì trong lòng sẽ đỡ hơn nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.