Chương trước
Chương sau
Trần Hạo cứ như vậy ngồi cô độc, tay gã run rẩy cầm điện thoại, Trần Hạo ấn số của tỉnh trưởng Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh lúc này đang bế một đứa bé mới sinh, là con trai của y và Liễu Ngọc Oánh, Tống Hoài Minh đã tới tuổi trung niên lúc này cười như một đứa trẻ con, chỉ có ôm một sinh mệnh mới ở trong lòng, y mới y thức được mình mong chờ sự ra đời của đứa bé này như thế nào, mới có thể thông cảm được nỗi khổ mà vì sao vợ mình lúc trước kiên trì muốn giữ lại đứa bé này, hai mắt Tống Hoài Minh ươn ướt, y đưa lại đứa bé đang khóa oe oe cho mẹ vợ, kích động nói với hộ sĩ: "Vợ tôi sao rồi?"

Hộ sĩ cười nói: "Tỉnh trưởng Tống yên tâm, phu nhân rất khỏe, đợi lát nữa sẽ quay lại."

Nhìn thấy hai mẹ con đều bình an, mẹ vẹ Liễu Dương Trì cũng quên đi chuyện không vui vừa rồi, ôm lấy đứa cháu, cười không khép miệng lại được.

Tiếng chuông điện thoại lay tỉnh Tống Hoài Minh, hôm nay đối với Bình Hải mà nói là một ngày không tầm thường, y vốn cho rằng là tỉnh lý gọi tới, nhưng cầm lên mới biết người gọi tới là tiền phó thị trưởng thường vụ thành phố Nam Tích Trần Hạo.

Giọng nói của Trần Hạo tràn ngập bất an: "Tỉnh trưởng Tống, tôi là Trần Hạo của thành phố Nam Tích..."

Tống Hoài Minh cười nói: "Trần Hạo à, chào anh, chúc mừng năm mới!"

Trần Hạo run giọng nói: "Tỉnh trưởng Tống.... Tôi.... Tôi có tội..."

Nụ cười của Tống Hoài Minh đông cứng lại ở, nói khẽ: "Anh đừng khẩn trương, có chuyện gì cứ nói với tôi."

Trần Hạo ổn định lại tình tự một chút rồi nói: "Tôi muốn vạch trần hành vi phạm tội, làm trái pháp luật, làm loạn kỉ cương, tham ô, nhận hối lộ của bí thư thị ủy thành phố Nam Tích Từ Quang Nhiên."

Tống Hoài Minh cả kinh, tuy rằng y đã sớm chuẩn bị tâm lý đối với hành động lần này của Kiều Chấn Lương, nhưng manh mối mới lộ ra của chuyện này khiến y chấn kinh không thôi, Từ Quang Nhiên là bí thư thị ủy thành phố Nam Tích, là một người khá quan trọng trên chính Bình Hải, một người lãnh đạo nắm trong tay hơn tám trăm vạn nhân khẩu Nam Tích, nếu như y có hành vi tham ô nhận hối lộ, vậy thì cả chính đàn Nam Tích, không, phải nói là toàn bộ chính đàn Bình Hải chắc chắn sẽ phải nghênh đón một cơn bão tố.

Tống Hoài Minh nhìn thoáng qua con trai mình, trong ánh mắt y tràn ngập vẻ áy náy.

Mẹ vợ Liễu Trường Trì từ ánh mắt của Tống Hoài Minh đã hiểu được gì đó, thở dài nói: "Cậu đi đi, công tác quan trọng hơn, không thể chậm trễ được!"

Tống Hoài Minh gật đầu, y nói khẽ: "Cha, mẹ, chiếu cố cho Ngọc Oánh giúp con, con sẽ trở lại sớm!"

Phụ trách theo dõi Hải Sắt phu nhân là cục trưởng Trình Diễm Đông của phân cục công an Hà Tây thành phố Nam Tích, gã sau khi nhận được mệnh lệnh của thượng cấp đã suất lĩnh nhân viên công an vây quanh biệt thự của Hải Sắt phu nhân, một đêm này phía Hải Sắt phu nhân thủy chung không có bất kỳ động tĩnh gì, khi trời lờ mờ sáng, cục trưởng công an Triệu Quốc Cường gọi điện thoại tới, hỏi tình huống bên này, Trình Diễm Đông nói: "Bên trong không có động tĩnh gì, vào lúc 0 giờ có hai người bắn pháo, còn đặt biệt nhìn về phía chúng tôi, cho tới hiện tại vẫn không có ai ra vào."

Triệu Quốc Cường nói: "Vất vả rồi, nhất định phải theo dõi sát cô ta, cấm không cho bất kỳ ai ra vào."

Trình Diễm Đông nói: "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ theo dõi kỹ bọn họ." Ngay khi gã và Triệu Quốc Cường đang nói chuyện, ba chiếc ô tô Chrysler treo biển nước ngoài chậm rãi lái tới trước biệt thự, khi còn cách cửa lớn hai trăm thước thì bị cảnh sát cản lại.

Trình Diễm Đông nhìn thấy có tình huống phát sinh, vội vàng chạy tới, cửa xe của chiếc xe đầu tiên chậm rãi hạ xuống, một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh dùng tiếng Trung Quốc lão luyện nói: "Vì sao lại cản đường chúng tôi? Chúng tôi là người của lãnh sự quán Mỹ trú tại Thượng Hải Trung Quốc, trong chiếc xe ở giữa có lãnh sự tiên sinh của chúng tôi."

Cảnh sát chạy ra chặn đường nghe thấy đối phương có lai lịch lớn như vậy thì cũng có chút ngây ra, ánh mắt nhìn về phía Trình Diễm Đông, Trình Diễm Đông nói: "Bởi vì xảy ra một số chuyện, bộ môn bên trên đã nghiêm cấm bất kỳ ai ra vào khu vực này."

Cửa của chiếc xe ở giữa mở ra, tổng lãnh sự Adele của lãnh sự quán Mỹ trú tại Thượng Hải vẻ mặt giận dữ, hắn lấy giấy chứng nhận của bản thân ra đưa cho Trình Diễm Đông, lớn tiếng nói: "Hải Sắt phu nhân là bằng hữu của tôi, vợ chồng tôi nhận lời mời của bà ấy tới làm khác, chẳng lẽ không được qua à? Các anh làm như vậy là miệt thị đối với nhân quyền, tôi muốn kháng nghị, tôi muốn đề xuất kháng nghị với bộ ngoại giao của các anh!"

Trình Diễm Đông biết chuyện này khá là khó giải quyết, gã vẫn kiên trì nói: "Xin lỗi, lãnh sự tiên sinh, nơi này là Trung Quốc, xin ông tôn trọng quy tắc của chúng tôi."

Adele lớn tiếng nói: "Tôn trọng quy tắc của các vị ư? Tôi hiện tại muốn vào thăm bạn của tôi, anh muốn chế tạo tranh chấp quốc tế à?"

Tranh chấp ở ngoài Biệt thự tất nhiên dẫn tới sự chú ý của Hải Sắt phu nhân, cô ta mỉm cười nhìn tình cảnh bên ngoài, nói khẽ: "Ngươi có kế Trương Lương, ta có thang vượt tường, cũng là lãnh sự quán, nhưng lãnh sự quán Mỹ thì cứng rắn hơn nhiều."

Long Quý nói: "Phu nhân, nên đi rồi!"

Hải Sắt phu nhân gật đầu.

Trình Diễm Đông đã đoán được mục đích tới đây của Adele, Hải Sắt phu nhân có quốc tịch Mỹ, Adele chắc là muốn giúp cô ta thoát thân, cấp trên đã ra lệnh cho gã phải nghiêm cấm tất cả mọi người ra vào nơi này, Trình Diễm Đông trên nguyên tắc kiên trì tuyệt không thoái nhượng, gã trả lại giấy tờ của Adele cho hắn, nói: "Lãnh sự tiên sinh, xin lỗi, nếu ông có ý kiến thì có thể tiến hành kiện lên bộ môn bên trên của chúng tôi, tôi là nhân viên công an, chấp hành mệnh lệnh là bổn phận của tôi, trước khi chưa nhận được thông tri của thượng cấp, tất cả mọi người đều không được phép ra vào.

Nói xong gã liền chui vào xe cảnh sát của mình, Adele chửi mắng cũng được, gã chỉ coi như không thấy.

Hải Sắt phu nhân nhìn ra tình hình bên ngoài có chút không đúng, cảnh sát căn bản không để ý tới những người đó của lãnh sự quán nước Mỹ, kiên trì cản xe của họ lại ở bên ngoài.

Hải Sắt phu nhân nói: "Những cảnh sát này cũng khó đối phó đấy." Tất cả những gì ở trước mắt đã cho thấy, bộ môn tương quan đã quyết định xuống tay với cô ta.

Long Quý nói: "Phu nhân, chúng ta đi thôi!"

ngay khi Trình Diễm Đông đang giằng co với đám người Mỹ đó, thì biệt thự bốc cháy, ánh lửa ngút trời. Tất cả mọi người đều ngây ra, không ai biết được vì sao biệt thự lại bốc cháy, Trình Diễm Đông có phản ứng đầu tiên, lập tức gọi điện thoại gọi nhân viên phòng cháy chữa cháy tới cứu hỏa, còn họ thì chạy tới trước biệt thự, một chiếc xe jeep từ bên trong gara của biệt thự phóng ra, điên cuồng lao về phía cảnh sát đang chạy tới cứu hỏa, tất cả mọi người đều nhao nhao né tránh, xe jeep xông ra con người ở bên ngoài biệt thự.

Một chiếc xe cảnh sát cố gắng chặn nó lại nhưng bị đâm cho bay ra.

Trình Diễm Đông giận dữ hét: "Đuổi theo nó!" Cảnh sát đều lên xe, lần này bọn họ tới có tổng cộng bốn chiếc xe cảnh sát, trừ hai cảnh sát ở lại hiện trường ra, tất cả đều những người khác tất cả đều đuổi theo chiếc xe jeep đào tẩu đó.

Đám người của lãnh sự quán Mỹ tất nhiên là không có ai thèm bận tâm, tổng lãnh sự Adele ngây ngốc nhìn ngôi biệt thự đang bốc cháy ở phía trước, lầm bầm trong miệng: "Tôi muốn kháng nghị, tôi muốn đề xuất kháng nghị nghiêm chỉnh với chính phủ của các vị..."

Hải Sắt phu nhân không hề ở trong chiếc xe jeep đó, con người ta luôn biết nghĩ cho an nguy của mình, trước khi xây biệt thự, cô ta đã để lại cho mình một đường lui, lúc ban đầu cô ta vốn định mượn lãnh sự quán Mỹ để giúp mình rời khỏi đây, chỉ cần thuận lợi đến lãnh sự quán, cô ta sẽ được che chở. Nhưng sự kiên trì của Trình Diễm Đông khiến kế hoạch của cô ta sụp đổ, vì thế cô ta bảo lái xe lợi dụng xe jeep di dời sự chú ý của cảnh sát, còn mình thì từ thông đạo ngầm của biệt thự đi tới một ngôi biệt thự khác cách đó không xa, từ đó ngồi trên một chiếc Satana bình thường ung dung bỏ đi. Thủ pháp của Hải Sắt phu nhân tương tự như Trương Dương lúc trước rời khỏi lãnh sự quán New York, có điều khó khăn mà Trương Dương phải đối mặt thì lớn hơn cô ta rất nhiều.

Khi Trình Diễm Đông dẫn công an cảnh sát đuổi theo được chiếc xe jeep đó mới biết được đã trúng kế điệu hổ ly sơn của Hải Sắt phu nhân.

Hải Sắt phu nhân xoay người lại, nhìn tòa biệt thự đang bốc cháy cách đó không xa, thấp giọng thở dài: "Một căn nhà đẹp như vậy tự dưng lại không còn nữa!"

Long Quý Phụ trách lái xe nói khẽ: "Nhà không còn có thể xây lại, non xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt!"

Hải Sắt phu nhân lắc đầu, cầm điện thoại bấm một dãy số, sau đó nói khẽ: "Chuyện bại lộ rồi, chú Lê đã chết, Đường Hưng Sinh đã khai tất cả những gì mà hắn biết ra rồi!"

Trong điện thoại truyền đến một giọng nam trầm thấp: "Tôi đã sớm đã cảnh cáo cô rồi, đừng bị thù hận che mờ hai mắt, cô vì báo thù mà khăng khăng làm theo ý mình, khiến chúng ta phải chịu tổn thất lớn cỡ nào?"

Hải Sắt phu nhân lạnh lùng nói: "Chuyện không phải xảy ra với ông, nếu người chết là thân nhân của ông, ông sẽ nghĩ sao? Ông sẽ làm thế nào?"

"Tôi muốn cô biến mất! Lập tức biến mất, xóa hết tất cả những gì có liên quan tới cô ở quốc nội!"

"Không!" Hải Sắt phu nhân rít lên.

Trong điện thoại truyền đến một tiếng cười lãnh khốc của đối phương: "Cô có thể nói không, nhưng cô đừng quên, ở trên đời này, cô còn có một đứa con trai!" Đối phương nói xong lập tức dập máy.

Hải Sắt phu nhân nắm chặt điện thoại, ngây ngốc ngồi đó, một lúc sau vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Long Quý vừa lái xe vừa qua kính phản quang lo lắng nhìn chủ nhân của mình.

Hải Sắt phu nhân trầm mặc chừng hơn mười giây rồi nói khẽ: "Rời khỏi nơi này..... Rời khỏi nơi này..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.