Chương trước
Chương sau
Con ngựa hoang Henry cười nói: "Làm ăm lớn ư? Một chiếc Ferrari mà nói là làm ăn lớn à? Ông chủ của bọn tao nhiều việc lắm!" Hắn thô lỗ vỗ vỗ vai Trương Dương, nói: "Xuống xe, để tao đi thử chiếc Ferrari của mày."

Trương Dương nói với Triệu Thiên Tài: "Bảo hắn bỏ cái tay bẩn của hắn ra!"

Triệu Thiên Tài ngây ra một thoáng, vẫn theo ý Trương Dương phiên dịch lại.

Con ngựa hoang Henry nghe nói như thế nhất thời phát hỏa, há miệng chửi: "****..." CÒn chưa nói xong, Trương Dương đã tát cho hắn một cái, đại quan nhân quen nhất là câu này, cũng phản cảm nhất là người khác **** hắn. Con ngựa hoang Henry cao khoảng một mét chín, nặng một trăm cân, bị một cái tát của Trương Dương đánh cho quay mòng mòng tại chỗ. Trương Dương thuận tay mở cửa xe, nhấc chân hung hăng đá vào bụng dưới của con ngựa hoang Henry, khiến cho hắn lảo đảo lui về phía sau, lưng đụng vào cửa lớn của nhà xưởng ở phía sau, rầm một cái ngã xuống đất.

Ba gã da trắng khác nhìn thấy tình thế không đúng, cả đám rút gậy sắt ra.

Triệu Thiên Tài căn bản không ngờ Trương Dương lại một lời không hợp lập tức ra tay, đến bây giờ vẫn chưa thấy Tiểu Dã Chính Dương xuất hiện, gã vội vàng nhắc nhở Trương Dương: "Cái nhỏ không nhịn ắt hỏng cái lớn!" Biểu hiện của Trương Dương lúc này giống như là một tên mãng phu.

Trương Dương lạnh lùng cười: "Hắn không muốn ra, tôi làm ra một chút động tĩnh hắn ắt sẽ phải ra thôi." Nhìn ba gã da trắng đang tiếp cận mình, Trương Dương từ trong ngực rút ra một khẩu súng.

Mấy tên da trắng nhìn thấy súng lục thì trợn tròn mắt, ném gậy sắt trong tay quay đầu bỏ chạy vào trong nhà xưởng, vũ khí không cùng một cấp số, thằng nào ở lại thì thằng đó là thằng ngu.

Trương Dương khinh thường cười nói: "Nhìn thấy chưa, chủ nghĩa đế quốc Mỹ tất cả đều là hổ giấy!" Hắn lên xe, lái chiếc xe Ferrari màu đỏ đó ầm ầm tiến vào trong.

Đi tới khoảng trống trong nhà xưởng liền nghe thấy một tràng tiếng động cơ của xe thể thao, sáu chiếc xe thể thao từ các vị trí khác nhau vọt ra, vây xe Ferrari của bọn họ ở giữa.

Hơn mười thủ hạ của Tiểu Dã Chính Dương cầm vũ khí bao vây Trương Dương và Triệu Thiên Tài.

Triệu Thiên Tài chỉ là một kỹ sư, gã chưa từng trải qua trường hợp hung hiểm như vậy, trong lòng thầm kêu khổ, còn nói tới báo thù nữa à, chiếu theo cách làm này của Trương Dương, chỉ sợ chưa thấy mặt Tiểu Dã Chính Dương đầu đã bị người ta bắn cho nát bấy rồi.

Trương Dương mở cửa xe nhàn nhã bước xuống, Triệu Thiên Tài theo sát phía sau hắn, hơn mười khẩu súng chĩa vào họ. Trương Dương ung dung, sắc mặt vẫn trấn định, nói khẽ: "Bảo Tiểu Dã ra đây!"

Triệu Thiên Tài cố lấy hết dũng khí hét to tên của Tiểu Dã Chính Dương.

Một gã châu Á khoảng ba mươi tuổi từ cầu thang sắt ở đối diện đi xuống, vừa đi vừa sửa sang lại áo da trên người, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn chung quanh, cửa sổ sát đất ở tầng hai còn có một nữ lang tóc vàng mặc áo ngủ, đang ở đó uốn éo phong tình. Người châu Á mặc áo khoác da màu đen này chính là Tiểu Dã Chính Dương, hắn tuy rằng là người châu Á, nhưng đường nét trên mặt rất phân minh, gien con lai đã ban cho hắn vẻ ngoài anh tuấn, đáng tiếc cả người lộ ra vẻ âm hiểm, tạo cho người ta cảm giác đầy tà khí.

Tiểu Dã Chính Dương đi tới trước mặt Trương Dương, nhìn Trương Dương từ trên xuống dưới, sau đó ánh mắt hắn dừng trên chiếc xe thể thao Ferrari, bước tới nhấc chân lên, một cước đạp lên nắp động cơ của Ferrari, nên nói là dùng sức mà đạp mới đúng, nắp động cơ lõm xuống, Tiểu Dã Chính Dương chậm rãi nói: "Làm sinh ý với tao mà không ngờ lại dám đánh người của tao ư?"

Trương Dương nói: "Chó ngoan không cản đường, nhiều chó giữ cửa như vậy, người khác làm sao dám tìm mày bàn sinh ý?"

Lúc này con ngựa hoang Henry mặt xám mày tro cũng chạy tới đây, nhìn thấy Trương Dương, hắn hét lớn một tiếng rồi lao tới, Tiểu Dã Chính Dương dùng ánh mắt âm lãnh ngăn hắn lại, sau đó, quay sang Trương Dương, từ bên hông móc súng ra nhắm vào đầu hắn, nói: "Chỉ cần tao ra lệnh một tiếng, hơn mười khẩu súng này sẽ bắn cho đầu mày nát bấy."

Trương Dương cười lạnh nói, cười lạnh nói: "Mày có gan thì thử đi, trong xe Ferrari của tao chứa một quả bom, chỉ cần tao ấn thiết bị dẫn nổ, trong phạm vi trăm mét không ai có thể may mắn thoát khỏi."

Triệu Thiên Tài phiên dịch lại lời nói của Trương Dương, gã có chút kỳ quái, chiếc xe thể thao Ferrari này là gã phụ trách, bên trong đúng là có boom thật, có điều gã căn bản không nói cho Trương Dương biết, thằng ôn này sao biết được nhỉ?

Tiểu Dã Chính Dương nghe thấy trong ô tô có bôm, vẻ mặt của hắn rõ ràng có chút mất tự nhiên, nhưng lập tức lại bật cười ha ha: "Nói đùa à, bom? Tao sợ quá đi?"

Có điều mấy thủ hạ của hắn cũng bị dọa cho lui về phía sau, có tên còn nằm úp xuống nhìn gầm xe Ferrari. Gầm xe quả nhiên có gắn một cái hộp, có phải là boom hay không thì không biết, Trương Dương cũng không phải là chuyên gia gỡ bom gì, chỉ dùng băng dính dính một cái hộp rỗng ở bên dưới, tuy rằng là vậy nhưng cũng đọa cho đám người này sợ vãi đái.

Tiểu Dã Chính Dương nghe nói dưới gầm xe có gì đó, trong lòng không khỏi có chút hối hoảng, có điều hắn cũng nhìn quen sóng gió rồi, sắc mặt biến đổi cực nhanh, cười ha ha nói: "Đã là bàn sinh ý, được, chúng ta ngồi xuống bàn sinh ý." Hắn chủ động buông vũ khí xuống.

Trương Dương cũng đưa súng cầm trong tay cho Triệu Thiên Tài.

Tiểu Dã Chính Dương chỉ chỉ vào phòng khách ở tầng một, nói: "Chúng ta vào trong bàn!" Hắn cũng không dám chắc bên dưới xe Ferrari rốt cuộc có bom hay không, cho nên muốn cho nên muốn trước tiên lừa Trương Dương vào trong phòng nói chuyện đã.

Trương Dương không thèm nghĩ ngợi gì, lập tức đi cùng hắn, Triệu Thiên Tài không nhịn được liền cẩn thận nhắc nhở Trương Dương, đề phòng có trá. Nhưng Trương Dương trông như lờ đi lời nhắc nhở của gã, Triệu Thiên Tài bất đắc dĩ chỉ có thể theo hắn vào.

Tới văn phòng của Tiểu Dã Chính Dương, lập tức từ phía sau cửa có hai người lao ra, dùng súng nhắm vào đầu Trương Dương và Triệu Thiên Tài.

Tiểu Dã Chính Dương đắc ý nói: "Bàn điều kiện với tao à? Phóng mắt khắp toàn bộ địa khu Buffalo này, không ai dám bàn điều kiện với tao!"

Một người trong đó cướp lấy súng trong tay Triệu Thiên Tài, một người khác bắt đầu tiến hành lúc soát người bọn họ, Trương Dương nói: "Chiếc xe thể thao Mitsubishi bị nổ tối qua có phải của mày không?"

Tiểu Dã Chính Dương cảnh giác nhìn Trương Dương: "Vì sao hỏi như vậy? Mày không phải là tới bàn sinh ý với tao ư?"

Trương Dương nói: "Nói cho tao biết chiếc xe thể thao đó có phải của mày hay không dể làm điều kiện trao đổi, tao có thể nói cho mày biết ai đâm chiếc xe đó!"

Tiểu Dã Chính Dương mặt đầy hồ nghi nói: "Mày biết chân tướng ư?"

Trương Dương gật đầu.

Tiểu Dã Chính Dương giơ súng lên, dí vào trán Trương Dương: "Tao ghét nhất bị người khác bàn điều kiện, nói cho tao biết chân tướng, rốt cuộc là ai đâm hỏng chiếc xe đó của tao? Cho mày năm giây để suy nghĩ, nếu không mày sẽ vĩnh viễn mất đi năng lực suy nghĩ!"

Triệu Thiên Tài khẩn trương giải thích với Trương Dương, gã thật sự hối hận rồi, vì sao phải cùng thằng ôn này tới đây, hiện tại đừng nói là báo thù, ngay cả giữ mạng cũng khó, sớm biết như vậy vừa rồi cho nổ boom đồng quy vu tận với chúng rồi.

Trương Dương mỉm cười nói: "Xem ra chiếc xe thể thao Mitsubishi đó đúng là của mày!" Hắn nhanh như tia chớp nắm lấy tay Tiểu Dã Chính Dương, Tiểu Dã Chính Dương nhấn cò, dưới sự tác động của Trương Dương, họng súng nhắm đúng vào một tên thủ hạ của hắn, tên thủ hạ bị bắn trúng ngực, nằm im dưới đất, một người khác vốn đang chĩa họng súng vào Triệu Thiên Tài, nhìn thấy tình huống đột nhiên sinh biến, liền chuyển súng sang muốn bắn chết Trương Dương, Trương Dương kéo tay Tiểu Dã Chính Dương bắn ra viên đạn thứ hai, liên tục hai phát, hai người bị mất mạng.

Triệu Thiên Tài nhặt súng lên, nhắm ngay đầu Tiểu Dã Chính Dương.

Thủ hạ của Tiểu Dã Chính Dương ở bên ngoài nghe thấy tiếng súng, cả đám ùa vào trong văn phòng.

Trương Dương đẩy Tiểu Dã Chính Dương lui về phía sau, Triệu Thiên Tài mở cửa sau của văn phòng, Trương Dương lôi Tiểu Dã Chính Dương ra hành lang bên ngoài, vừa mới đi ra ngoài, một gã thủ hạ liền nhấc súng bắn, Trương Dương lợi dụng góc tường để yểm hộ, một phát súng bắn đối phương ngã xuống đất, tuy rằng bình thường cơ hội chạm vào súng không nhiều lắm, nhưng thương pháp của Trương Dương vẫn bách phát bách trúng.

Tiểu Dã Chính Dương nghiến răng nghiến lợi. Nói: "Mày là ai?"

"Ông nội mày!" Trương Dương đấm một phát vào mũi gã, sau đó dùng súng bắn vỡ khóa của cửa phòng phíasau, cùng Triệu Thiên Tài lôi Tiểu Dã Chính Dương vào.

Bên ngoài vang lên tiếng súng.

Nơi này là là phòng điểu khiển, từ cửa sổ phía sau nhìn ra ngoài, phía dưới là phân xưởng nhà máy sửa chữa và chế tạo ô tô, kết cấu nhà xưởng của nơi này cũng gần giống như khu làm công và nhà xưởng của Đường Sơn.

Triệu Thiên Tài đẩy tủ chứa đồ ra chặn cửa phòng, rồi nói với Trương Dương: "Làm sao bây giờ?"

Trương Dương dùng súng ấn vào vai Tiểu Dã Chính Dương, lạnh lùng nói: "Chiếc xe thể thao Mitsubishi đó có phải là của mày không?"

Tiểu Dã Chính Dương giống như dã thú căm tức nhìn Trương Dương: "Mày sẽ chết rất!"

Bùm một phát, Trương Dương bắn ra một phát súng, đạn xuyên thấu qua vai Tiểu Dã Chính Dương, hắn đau đến mức rên lên một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi.

Trương Dương dí súng vào giữa hai chân hắn: "Phát tiếp theo sẽ bắn vào đây!"

Phòng tuyến nội tâm của Tiểu Dã Chính Dương bị đánh tan, hắn run giọng nói: "Là của tôi..."

Trương Dương tức giận nói: "Ai bảo mày giết Cố Minh Kiện? Nói!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.