Chương trước
Chương sau
Vương Khải Minh Vương Khải Minh: "Vị trí hiện tại của Chúng ta là trấn Cheektowaga huyện Erie, tôi biết một khách sạn ô tô không tồi..."

Giọng nói của Trương Dương trầm thấp mà khàn khàn: "Tôi muốn đi nhận xác."

Vương Khải Minh có chút đồng tình nhìn Trương Dương: "Anh thật sự không cần nghỉ ngơi ư?"

Trương Dương lắc đầu: "Không cần!"

Ô tô dọc theo sông Niagara đi tới, Trương Dương hạ cửa kính xe, thò đầu ra ngoài ngắm nhìn.

Vương Khải Minh nói: "Con sông mà anh đang thấy gọi là sông Niagara, rất rộng, nhưng không dài, mọi người thường cũng gọi nó là eo biển Niagara, tổng độ dài chỉ khoảng hơn năm mươi dặm, nhưng nó lại thông với hai hồ là hồ Erie và hồ Ontarino, một trong năm hồ nước ngọt lớn của Bắc Mĩ. Đoạn địa khu này đa số đều là Nước Mỹ và Canada cùng sở hữu, trên lịch sự cũng từng phát sinh rất nhiều tranh chấp."

Trương Dương nói khẽ: "Dòng nước rất xiết." Hắn tựa hồ nhìn thấy xe jeep từ trên xe tải rơi xuống vực sâu, nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Cố Giai Đồng, nhìn thấy tình cảnh cô ta đang giãy dụa trong nước, Trương Dương thống khổ nhắm hai mắt lại.

Vương Khải Minh gật đầu, hắn chở Trương Dương tới thành phố thác nước Niagara, thành phố thác nước Niagara cùng là sở hữu của hai nước Mỹ và Canada, hai nước đều xây một tòa thành trì ở bên cạnh thác nước Niagara, cũng đều đặt tên là thành phố thác nước Niagara, nơi mà bọn họ muốn tới chính là tòa thành thị xinh đẹp này.

Xe Chevy dọc theo đường cao tốc số 90 đi tới thành phố Niagara, thành phố thác nước Niagara là một thành phố vệ tinh ở bắc bộ Buffalo, trên đường đi, Trương Dương thủy chung không nói gì, không phải ánh mắt nhìn nước sông Niagara cuồn cuồn ở ngoài cửa sổ thì cũng là ngây ngốc nhìn bức ảnh của Cố Giai Đồng trên báo.

Vương Khải Minh tuy nói nhiều, nhưng đối mặt với một người không có hứng thú nói chuyện như Trương Dương thì cũng mất đi hứng thú, ô tô lái vào thành phố thác nước Niagara, Vương Khải Minh chở Trương Dương tới cục cảnh sát thành phố, tới chỗ hỏi, Vu Kế Dũng dùng tiếng Anh lưu loát hỏi cuộc tai nạn giao thông phát sinh trong bão tuyết tối hôm qua.

Cảnh sát ohụ trách tiếp đãi hai người họ nói chuyện một chốc với Vương Khải Minh, sau khi biết Trương Dương là đặc biệt từ Trung Quốc bay tới vì chuyện này, hắn đi sang một bên liên hệ với nhân viên xử lý tương quan.

Vương Khải Minh đi tới bên cạnh Trương Dương, nói khẽ: "Hắn đi hỗ trợ liên hệ, vụ án này hình như không phải bọn họ phụ trách."

Trương Dương rất khẩn trương, hắn bất an liếm liếm môi.

Vương Khải Minh nhắc nhở hắn: "Lão đệ, tự nhiên một chút, cậu quá khẩn trương rồi, nơi này là cục cảnh sát thành phố, nhìn bộ dạng của cậu, người khác sẽ hoài nghi đó, cho dù là đi trên đường, rất nhanh sẽ có quan viên của cục di dân tới hỏi han cậu. Nơi này là nước Mỹ, khác với tân Trung Quốc xã hội chủ nghĩa của chúng ta."

Trương Dương khẩn trương không phải là bởi vì sợ hãi, hắn là đang lo lắng cho sinh tử của Cố Giai Đồng, nếu thật sự xác định được Cố Giai Đồng đã chết, Trương Dương không biết mình có thể chịu đựng nổi nỗi đau này hay không, hắn không ngừng nhắc nhở bản thân, nhất định phải cố gắng chịu đựng, chuyện có lẽ không đến nỗi xấu như trong tưởng tượng của bọn họ.

Sau khi cảnh sát nói chuyện điện thoại xong, đi tới trước mặt bọn họ, nói vài câu với Vương Khải Minh, Vương Khải Minh cười cười gật đầu. Hắn kéo cánh tay Trương Dương, cùng Trương Dương ra ngoài cửa cục cảnh sát, vừa rồi bên ngoài, Trương Dương liền vội vàng hỏi: "Họ nói gì?"

Vương Khải Minh nói: "Chuyện này phát sinh ở trấn Potter Varner, trước mắt xe jeep và thi thể đều để lại trong trấn, nếu muốn đi tìm hiểu tình hình cụ thể của sự việc thì phải tới đó."

Trương Dương nói: "Đi."

Vẻ mặt của Vương Khải Minh lại đột nhiên biến thành có chút kinh hoàng, gã chạy lên trước, hét: "Stop!"

Trương Dương thuận theo hướng chạy của gã mà nhìn, chỉ thấy chiếc xe Chevy của gã phóng về phía xa, lúc này đã lai qua góc đường ở phía trước.

Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới vali hành lý của mình, hộ chiếu và giấy mời thương vụ của hắn toàn bộ đều ở trong vali, bởi vì chuyện của Cố Giai Đồng, hắn thủy chung tâm thần không yên, không ngờ lại sơ xẩy, hộ chiếu cũng chưa kịp lấy ra khỏi vali.

Trương Dương cũng chạy như điên đuổi theo, hắn rất nhanh liền vượt qua Vương Khải Minh, Vương Khải Minh chạy chưa được mấy bước thì đã không chạy nổi nửa, hai tay ôm đầu gối, thở hổn hển, khí trắng theo hô hấp của gã phun ra, gã lớn tiếng nói: "Đừng đuổi theo nữa, đừng đuổi theo nữa, lát nữa chúng ta bắt xe tới bãi đỗ xe..."

Khoảng cách giữa Trương Dương và chiếc xe đó đã càng lúc càng gần, tỉnh cảnh hắn chạy như điên trên đường khiến một chiếc xe cảnh sát tuần tra chú ý, cảnh sát kéo còi, tăng tốc vượt qua hắn, hai cánh sát đẩy xe bước xuống, một cảnh sát chỉ vào Trương Dương, lớn tiếng hét gì đó, bảo hắn đứng yên tại chỗ.

Trương Dương không hiểu hai cánh sát này nói gì, có điều từ vẻ mặt của bọn họ có thể đoán ra đại khái, hắn chỉ vào chiếc xe đang vút xa đó, lớn tiếng nói: "Hộ chiếu của tôi ở trên đó."

Vương Khải Minh nhìn thấy không ổn, vội vàng chạy tới bên này.

Một gã cảnh sát một tay sờ súng lụcdắt bên hông, một tay chỉ vào Trương Dương, nói: "Hai tay đặt sau đầu, quay người lại."

Trương Dương tức giận gầm lên: "Con mẹ nó, tao đéo hiểu mày nói gì cả? Đồ của tao ở trên xe."

Vương Khải Minh cuối cùng cũng chạy tới, gã lớn tiếng giải thích: "Anh cảnh sát, hiểu lầm rồi, xe của chúng tôi bị lấy cắp rồi." Gã còn chưa tới gần Trương Dương thì một cảnh sát thân hình cao to đã bước lên, đột nhiên vặn tay hắn một cái rồi ấn xuống đất, lớn tiếng nói: "Ngoan ngoãn một chút, hộ chiếu của anh đâu?"

Cảnh sát còn lại cũng nhìn chằm chằm vào Trương Dương: "Hộ chiếu của anh đâu?"

Vương Khải Minh hét lên: "Mau đưa hộ chiếu cho họ."

Trương Dương làm gì có hộ chiếu mà đưa cho họ xem, nhìn thấy tên cảnh sát đó thò tay ra sờ còng, từng bước tiếp cận mình, Trương đại quan nhân cố nhìn không động đậy, khi đối phương tóm lấy cổ tay của hắn muốn còng lại, cổ tay của Trương Dương giống như cá trách thoát khỏi sự trói buộc của đối phương, cướp lấy còng tay, còng đối phương lại.

Tên cảnh sát cao to đang khống chế Vương Khải Minh nhìn thấy tình hình không ổn, vội vàng rút súng, Trương Dương lao lên trước, nhấc chân đá trúng cằm hắn, đá cho tên cảnh sát đó ngã chổng vó lên trời, máu tươi trong miệng và mũi chảy ra như suối.

Trương Dương kéo Vương Khải Minh từ dưới đất lên, Vương Khải Minh căn bản không ngờ Trương Dương lại đột nhiên ra tay, hơn nữa vừa ra tay đã nhanh gọn đánh ngã hai cảnh sát Mỹ, ở nước Mỹ tấn công cảnh sát không phải là chuyện đùa, Vương Khải Minh há miệng trợn mắt, nói: "Trương... Trương... đây là nước Mỹ... Anh... không thể làm như vậy được."

Trương Dương không để ý đến gã, nhìn thấy tên cảnh sát da trắng bị mình đã đang run rẩy móc súng, Trương Dương bước tới lại bồi thêm một cước, đá cho thằng cha này ngất xỉu, sau đó hắn kéo cửa xe cảnh sát chui vào, sau khi khởi động xe liền lớn tiếng nói với Vương Khải Minh: "Anh có đi không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.